Sao mà nó giống mình thế nhỉ
Chiều nay đi làm, thấy con đường mới - đại lộ Đông Tây vắng vẻ, chưa chạy lần nào, mình lách xe vào thử. Đường rộng, người thưa, ít xe, chỉ có mấy đứa trẻ con kiếm sắt phế liệu bên bờ kênh cãi nhau chí chóe. Tự dưng có cảm giác bồng bềnh, con đường dài miên man, bầu trời thì cao, chỉ có một đám mây chập chờn phía trước. Đám mây buồn, lẻ loi, hình như nó muốn nói điều gì. Trong chốc lát, mình không phải đang ở trên đường nữa mà cứ bay mãi, bay mãi về phía bạn mây ấy.
Nhìn mây,nhớ câu thơ của chị Xuân Quỳnh:cuối trời mây trắng bay ...lại nhớ cả câu hát trong "còn thương rau đắng mọc sau hè":mây trôi lang thang cho hạ bưồn...hai chị em tóc bạc như nhau...
Trả lờiXóahình như người buồn ,còn mây đang rong chơi,mây vui mới phải...Bao giờ anh trai về thâm mẹ ?
Ước gì được theo mây về ngay bây giờ.
Trả lờiXóa