Sau khi nhận quyết định thăng chức thưởng công hơn chục năm cúc cung tận tuỵ pha trà rót nước, trong tâm trạng vừa mừng vừa lo, Lý Quỳ gặp Tống Giang tâm sự: Đại ca ca, cám ơn ca ca đã quan tâm đến đàn em, nhưng tiểu đệ cứ lo lo thế nào ấy. Đệ đức hèn tài mọn ai cũng biết, sợ không kham nổi chức Trưởng băng Nghiên cứu của Lương Sơn Bạc, hay là...
Nghe Hắc toàn phong than thở, Tống ca ca cười nhạt: Chú cứ khéo lo bò trắng răng, chả có tinh thần cách mạng cầu tiến gì cả. Ngay ta đây, tài cán có khi còn kém chú (nói riêng với chú thôi) mà còn ngồi được ghế cao hơn nữa là. Đã cơ cấu rồi, có ê-kíp rồi, cứ phục tùng tổ chức. Đù má, thằng cha Ngô Dụng không biết điều, cho nó chết. Thôi nào, ra quán của Hỗ tam nương làm vài chai Heineken nghe. À, chú nhớ sắp tết nhất rồi đấy.
Quỳ xoa tay rối rít: tiểu đệ lo lễ vật đủ cả, đại ca yên tâm.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét