Chiều nay 2.12, nghe tin bạn đồng nghiệp Đặng Ngọc Khoa không vượt nổi mệnh trời, thấy buồn thương cho bạn. Hắn nằm ngoài Đà Nẵng cũng đã lâu, bệnh ung thư quái quỷ làm hắn đau đớn, cũng muốn ra thăm bạn lắm nhưng ác nỗi... không có tiền (cha bố đồng tiền). Mình làm báo nhưng nghèo, cũng nghèo như hắn, giống nhau ở chỗ tính ương bướng, thẳng thắn, thấy chướng tai gai mắt là quật, các lãnh tụ không ưa, triều nào cũng vậy. Lại nhớ hồi năm 2000, hai đứa đi Phan Thiết (Bình Thuận) dự hội nghị toàn quốc về cây điều, ở chung phòng tâm sự biết bao điều, giờ có cảm giác như vừa mới xảy ra. Ừ, trời gọi thì đi cho thanh thản, đời cũng lắm chuyện buồn, chả cần phải luyến tiếc níu kéo gì. Khoa kém tuổi mình nhưng có nhiều cái hắn từng trải đáng nể. Thôi, mày đi, như người ta nói, sang thế giới bên kia, cầu chúc bạn mình nhập tịch định cư nơi đó dễ chịu hơn cõi đời trần tục này.
Viếng Khoa câu đối, thay cho nỗi lòng:
Múa bút bao năm, làng báo chẳng quên người viết BÃO
Mài nghiên mươi bận, bạn bè vẫn nhắc kẻ mê VOI
(Ghi chú: Ở báo Thanh Niên, Khoa là phóng viên chuyên viết về voi, voi Bình Thuận, voi Quảng Nam, voi Đồng Nai; sau này ra Đà Nẵng, tự học thêm tiếng Anh thông thạo, chuyên viết về bão, sử dụng tài liệu nước ngoài rất chuẩn xác)
Xin được chia buồn! Tôi cũng có trường hợp như bạn, nhưng anh bạn của tôi lại ở gần nên việc viếng và đưa tiễn thực hiện được. Tôi cũng đã từng làm nghề giống bạn (Đài tỉnh, từ năm 1980 đến 1998), sau vì không đồng ý với cách giải quyết công việc nên tôi xin chuyển, ấy vậy mà bị "đâm sau lưng chiến sĩ" thê thảm lắm. Dầu vậy cũng đã qua, hiện tôi đang làm việc ở Sở TTTT Bình Thuận (chỉ là chuyên viên) nếu có dịp ra Phan Thiết, mong được làm quen.
Trả lờiXóaMong rằng nỗi buồn xa bạn sẽ vơi!
Cám ơn anh Tuấn, mong có dịp được gặp nhau. Mình có thằng em đồng nghiệp tên Trần Quốc Hanh (bút danh Quế Hà) cũng đang ở Phan Thiết.
Trả lờiXóa