Đổng Trác là thái sư, làm tể tướng (thừa tướng) của nhà Hán, đầy tham vọng. Y lộng hành, giết người trung nghĩa, ép buộc vua Hiến Đế coi như trẻ con, xem mạng người như cỏ rác. Trăm quan và dân chúng đều căm giận, chỉ muốn giết ngay thằng giặc lộng quyền cho hả.
Nhưng Đổng thừa tướng vốn khỏe, lại có bọn tay sai đệ tử trung thành nắm quân cấm vệ nên không ai làm gì được y. Bởi vậy Tư đồ Vương Doãn phải dùng nhiều mưu kế phân hóa nội bộ Đổng Trác, lôi kéo Lã Bố (dũng tướng) và Lý Túc (mưu sĩ) của Trác về phe mình, chờ dịp thuận tiện thì hành sự.
Trác cũng khôn ngoan, thường lui về My Ổ, không dám ở kinh thành, bởi biết chốn kinh kỳ thành phố hòa bình đầy cạm bẫy, chông gai, lừa lọc, dễ toi mạng. Muốn điệu hổ ly sơn, kéo Trác ra khỏi ổ, phải dùng mẹo đánh vào lòng tham của y. Vương bàn với các quan, giả chiếu vua, nội dung rằng thiên tử nay đã mệt mỏi bởi những cuộc tranh giành, muốn nhường ngôi cho thái sư, vậy thỉnh thái sư về kinh họp để nhường ngôi thiên tử.
Sau khi bộ chính trị triều đình họp kín quyết xong rồi, giao cho Lý Túc cầm chiếu về My Ổ truyền đạt. Trác vốn tin Túc, lại đang máu làm vua nên tức tốc sửa soạn về kinh. Trác bảo Túc, mai mốt ta lên làm vua, ta sẽ cho ngươi làm chức chấp kim ngô. Túc ngó lơ chỗ khác cười mỉm. Trác bảo Điêu Thuyền, ta chuẩn bị làm vua, nàng sẽ là quý phi. Thuyền cũng cười mỉm. Chả nhẽ lại bảo Trác, mày chết tới nơi rồi, sao còn nhắng nhít.
Về kinh dự họp, Trác cười tươi lắm. Bắt tay bắt chân người này người nọ. Cũng có người an ủi, thôi, mọi chuyện cũ qua rồi, chắc không sao đâu, phen này làm vua sướng nhé, ngủ ngon. Trác lại cười tít mắt. Xưa nay, mỗi khi Trác cười là ối kẻ lên bờ xuống ruộng, thập tử nhất sinh, nát đám cỏ gà, chết không kịp ngáp. Nay Trác cười, bá quan nhìn thương hại. Chả có gì phải sợ y nữa.
Trác bắt tay Vương Doãn, chào quan tư đồ vẫn mạnh giỏi chứ. Doãn không thèm giả nhời, rút gươm quát lên “Phản tặc đã đến, võ sĩ đâu bắt nó cho ta”. Trác hơi chột dạ nhưng vốn là kẻ từng trải, bản lĩnh, liền kêu to “Phụng Tiên đâu, cứu cha”. Lã Bố đứng ngay đó, rút kích đâm cho Trác một nhát vào cổ, lẩm bẩm cứu này, cứu này. Trác đinh ninh về họp, tưởng được làm vua, xóa hết án tích, nhưng lại chết thẳng cẳng. Do từng vớ bẫm trong rất nhiều dự án quốc gia, ăn lắm nên to béo, bụng Trác đầy mỡ, quân sĩ lấy bấc đèn cắm vào rốn, đốt mấy đêm vẫn chưa hết mỡ. Kẻ bầy tôi thân tín của Trác là thượng tướng Lý Nho cũng bị hội đồng kỷ luật triều đình bắt, chém đầu tại chỗ. Đám trợ thủ của Trác như rắn mất đầu, theo nhau vào lò vạc dầu.
Nhiều nghìn năm sau, cũng tái diễn những cuộc họp như vậy. Ở Nga la tư, sau khi hoàng đế Stalin ngoẻo, đám Khrushov chỉ ngại mỗi tay trùm mật vụ Beria. Liền tổ chức họp, mời Beria tới để phong nguyên soái cho y. Be vừa lò dò vào phòng họp, công an liền tóm cổ, Khơ công bố tội của Be. Thi hành án ngay. Còn ở Tàu cũng tương tự. Mao Trạch Đông toi, Hoa Quốc Phong, Diệp Kiếm Anh chỉ ngại có Giang Thanh và Khang Sinh. Liền mời họp các vị lãnh đạo cấp cao đã nghỉ hưu, cả Giang và Khang. Cả hai hí hửng tới, cảnh vệ trói giật cánh khuỷu luôn, không kịp trở tay. Giang bị kết án tử hình, chết trong tù. Khang một thời hét ra lửa, kết cục chết trong sự ghẻ lạnh của người đời, không kịp làm người tử tế.
Thế là hết phần 1.
Thông cào chép lại
Chú Thông liên hệ thật tài nhỉ!
Trả lờiXóaBài viết hay. Ẩn ý rất tài tình. Thế mới biết, muôn đời sau... Quyền lực, tham ác, để rồi trả giá bằng mạng sống vẫn còn hiện hữu. Cảm ơn tác giả với bài viết hay và không kém phần dídỏm.
Trả lờiXóa