Trang

Thứ Hai, 7 tháng 4, 2025

Lẩn mẩn về thuế

Mỹ vừa công bố áp thuế đối ứng với rất nhiều nước, trong đó có Việt Nam (hạng thuế cao nhất), ngay tức thì lãnh đạo các quốc gia phản ứng, mỗi anh một kiểu. Làm ăn với Mỹ không phải chuyện đùa, nhất là khi người đứng đầu Mỹ là một nhà buôn, cái gì cũng tính bằng tiền.

Phản ứng nhanh nhất, có thể nói Việt Nam. Còn có anh nào nhanh mồm hơn không thì thiên hạ chưa rõ.
Nhanh là đúng rồi, bởi lâu nay xứ ta chơi kiểu một mình một chợ, chả coi ai ra gì. Kiểu như mày áp thuế hàng tao xuất sang mày bao nhiêu kệ mày, còn tao cứ áp với hàng mày xuất sang tao thật cao, thậm chí tới 120%, quy vào hàng chịu thuế tiêu thụ đặc biệt, làm gì tao tốt.
 
Có nhẽ các nhà đặt ra chính sách thuế nước này lâu nay nghĩ rằng mày ăn cá tra, tôm sú, đi giày, mặc áo quần từ VN thì mày phải đánh thuế thấp, chứ tao không có xe mày, điện thoại mày cũng chẳng sao, tao đi bộ, tao viết thư tay, đã chết ai.
 
Lâu nay vậy. Nước ngoài không chấp, trong nước thì đã quen, chẳng chết thằng tây thằng ta nào. Thuế vớ bẫm.

Giờ vớ phải anh con buôn, "nó" chẳng oong đơ chi sất, làm cái bùm, áp thuế cao vọt, cha con nhà ta choáng váng. Đối tác toàn diện, chiến lược chiến liếc cũng mặc kệ, chẳng quan tâm đến mưu mẹo ngả ngớn tre pheo. Hình như lần đầu tiên xứ ta bị kiểu vỗ mặt thế này.

Bàn trà chủ nhật (phần 5)

Trong một tút trước, tôi từng nói rằng từ “Chủ nhật” có nghĩa ngày của Chúa nên viết hoa chữ “Chủ” bởi chủ để chỉ Chúa. Về mặt ngữ nghĩa, đó là danh từ, cần viết hoa Chủ nhật, nhưng khi từ này đóng vai trò bổ nghĩa, như một tính từ, thì chỉ viết thường. Vậy nên tôi viết “Bàn trà chủ nhật”. Ngỏ vậy để tránh sự thắc mắc.
 
Bộ máy cầm quyền xứ này lâu nay phình to, rườm rà, cồng kềnh, thừa thãi, kém hiệu quả, thậm chí vô tích sự, tốn ngân sách… tồn tại ở mọi cấp, mọi hệ thống, có thể thấy rõ nhất ở trung ương. Chỉ trừ những người thờ ơ nhất, mũ ni che tai, kệ mẹ sự đời sao cũng được, thì hầu như ai cũng biết nó thế nào. Biết nhưng phần lớn không nói, bởi ngại không phải đầu cũng phải tai, vả lại sống ở đất này người ta hiểu nói cũng chẳng tác dụng gì.

Có được nhà cai trị (cầm quyền) biết lắng nghe dân, khó như tìm đường lên giời. Xưa nay đều vậy, ở đâu cũng vậy. Đặc biệt người cộng sản không thích sự phản biện do họ luôn cho mình là đúng, sáng suốt, trí tuệ, chân lý, không sai. Nếu có sai cũng chỉ do tình thế, hoàn cảnh, bất khả kháng, khách quan, tác động từ bên ngoài, thế lực thù địch. Tôi sống trong chế độ của họ từ bé tới giờ nên biết rõ, hiểu rõ điều ấy.

Nước ta đội ngũ trí thức, tức người có học, trình độ cao, hiểu sâu biết rộng… không ít. Đội ngũ người tài ấy, nếu có thiếu, chỉ thiếu cái dũng. Thiếu dũng nên an phận, trùm chăn, quỵ lụy xun xoe, nịnh nọt để tìm sự an. An cho bản thân và gia đình, còn lại kệ. Phản biện đối với số đông này là điều hoàn toàn xa lạ. Những trí thức được lôi lên tivi không phải trí thức đúng nghĩa mà chỉ như ca sĩ có nhiệm vụ tụng ca, khen ngợi. Tivi của nhà nước, họ là người nhà nước, vặn lên thì nói thôi. Vừa đáng trách, vừa đáng thương. Phận chim trong lồng, đừng mong gì cái tâm trạng “bay thẳng cánh muôn trùng tiêu hán” ở trí thức xứ này.

Chuyện ông Sáu Dân Võ Văn Kiệt sinh thời lập “nhóm thứ sáu” để lắng nghe những lời chân thành, hoặc vừa rồi ông Nguyễn Văn Nên tổ chức cuộc gặp những người lâu nay chính quyền khó chịu, mời họ góp ý đều là sự hiếm. Nhẽ ra những chuyện như thế phải là điều bình thường trong một xã hội dân sự, dân chủ.

Nhân tiện tôi nhắc luôn. Vừa rồi trên mạng xã hội (hệ truyền thông đại chúng, nhanh nhạy, nóng sốt nhất bây giờ) có xì xào cuộc họp giữa ông bí thư Nguyễn Văn Nên và các “trợ lý” với một số người - trí thức, văn nghệ sĩ hay lên tiếng trái chiều, phản biện, góp ý cho chính quyền. Gặp ở đâu, ngày nào, ai tổ chức… đều không rõ. Một vài nhân vật tham gia cuộc “hòa hợp” ấy biên chép lại cũng không nói rõ nên người đọc khá hoang mang. Về mặt thông tin, đây là điều tối kỵ, dễ khiến thiên hạ nghi ngờ, lăn tăn hư thực. Ông hàng xóm nhà tôi còn cười, hay chỉ là chuyện cũ từ hồi nảo hồi nào. Báo chí quốc doanh tịnh không một chữ (tôi hiểu điều này, thách kẹo cũng chả dám đăng, ít nhất đã có chỉ đạo từ cấp trên). Tự do báo chí xứ này là vậy. Cũng ông hàng xóm nhà tôi, nếu có cuộc gặp ấy thì tốt, đáng hoan nghênh, chấm điểm cho ông Nên.

Sự nghi ngờ được giải tỏa khi người trong cuộc, nhà thơ Hoàng Hưng viết trên FB kể rằng cuộc gặp diễn ra ngày 30.3 tại Sài Gòn. Đài RFA đưa tin và chính ông Hoàng Hưng xác nhận. Một số “nhân vật” khác được mời cũng đã xác nhận, như GS Mạc Văn Trang, nhà báo Nguyễn Thị Ngọc Hải (bận, không dự được), nhà báo Lưu Trọng Văn…

Ông Nên thực hiện vụ này có thể theo ý cá nhân ông, như ông Kiệt từng làm, nhưng cũng có thể đã bàn bạc trao đổi xin ý kiến cấp trên nữa dù ông rất cao (trời vốn cao nhưng còn có trời cao hơn). Tổ chức (thời trước người ta dùng từ này để chỉ bộ máy lãnh đạo) chưa cho phép, nhất là về những việc nhạy cảm, thì trời cũng không dám làm. Dù gì đi chăng nữa, sự đột phá tháo điểm nghẽn của ông Nên là hành động dũng cảm, được lòng người, thu phục nhân tâm. Không phải nhà lãnh đạo nào cũng dám gặp, dám nghe ý kiến “thế lực thù địch” đâu, ông hàng xóm nhà tôi bảo vậy. (còn tiếp)

Nguyễn Thông

Thứ Bảy, 5 tháng 4, 2025

Chuyện đoàn (phần 4)

Đang biên dở phần 4, trưa nay tôi đọc được trên các báo quốc doanh tin “sét đánh ngang tai”, dĩ nhiên sét với đám dân bấy lâu ngây thơ “ơn đảng ơn chính phủ”, tin vào đội ngũ cán bộ. Sét rằng Ủy ban Kiểm tra trung ương và Bộ Chính trị, Ban Bí thư kỷ luật cả loạt cán bộ cao cấp, trong đó có Trương Hòa Bình cựu Phó thủ tướng thường trực, cựu ủy viên Bộ Chính trị. Tôi kệ Bình, chả mắc mớ liên quan gì tới tay này, dù y là bạn thân của mấy người bạn tôi, còn bạn nào thì khi khác tôi sẽ nói, họ đều là người đàng hoàng, kể tên ra lúc này họ không phải đầu lại phải tai,

Trong danh sách bị “lên đoạn đầu đài” ấy, tôi để ý tới một người, tên Nguyễn Văn Hiếu. Mở Wikipedia thấy giới thiệu y là chính khách (rất kinh, xứ này nghe tới chính khách là sợ lắm, tôi từng đùa thằng cháu họ làm trưởng thôn ở quê là chính khách, nó giãy nảy), từng Phó bí thư Thành ủy TP.HCM, Bí thư Thành ủy Cần Thơ, Phó trưởng ban Tuyên giáo và dân vận trung ương (Phó cho ông AK47, sau khi hai ban sáp nhập). Đưa Hiếu lên thang danh vọng, từng bước từng bước, có “công” của Nguyễn Thiện Nhân, Trương Thị Mai, Nguyễn Văn Nên, Trần Tuấn Anh, tất nhiên cả ông Trọng.

Xuất phát điểm của Hiếu, như bao nhiêu cán bộ lãnh đạo rồi bị kỷ luật, thậm chí bị đi tù, ở xứ này, là đoàn thanh niên, cán bộ đoàn. Hiếu từng làm bí thư Thành đoàn, cũng như Tất Thành Cang làm bí thư Thành đoàn TP.HCM. Hoàng Thị Thúy Lan (Vĩnh Phúc) cũng đi lên từ cán bộ đoàn. Võ Văn Thưởng, Trương Thị Mai từ đoàn chứ đâu. Và nhiều lắm. Đoàn là cái tổ con tò vò.

Thứ Sáu, 4 tháng 4, 2025

Chuyện đoàn (kỳ 3)

Sau khi bản sơ yếu lý lịch ở mục “đảng viên, đoàn viên” được nắn nót chữ “đoàn viên” mà không phải gian dối, sợ sệt, lo lắng gì nữa, tôi yên tâm nộp hồ sơ dự thi, rồi chó ngáp phải ruồi, đậu. Tháng 10.1972, thằng bé lặn lội lên tận tỉnh Hà Bắc, huyện Yên Phong, xã Yên Trung, thôn Sát Thượng ven sông Cầu, nơi khoa Văn, trường Tổng hợp đang sơ tán ở đó, nộp hồ sơ, giấy báo nhập học. Người ta cũng chả thèm xem lý lịch để biết cái đứa nhếch nhác nhà quê kia có phải đoàn viên không, chỉ săm soi kỹ cái giấy cắt hộ khẩu và phiếu chuyển lương thực. Khổ, đứa ranh ở nông thôn cả đời chỉ ăn bám thày bu, lấy đâu ra lương thực mà chuyển, nhưng họ máy móc đặt ra quy định vậy, cứ phải có phiếu chuyển thì mới được cấp tiêu chuẩn lương thực mới, tôi nhớ láng máng 17kg/tháng. Tiền ăn (học bổng) 18 đồng/tháng.
 
Gọi là tiêu chuẩn lương thực và học bổng nhưng có bao giờ thấy mặt nó đâu, bởi người ta mặc nhiên giao hết cho phòng hành chính quản trị, cho nhà ăn, cho chị Thụy anh Nghề. Được cái “nhà nước” thời đó rất sòng phẳng, nếu hè hoặc tết, sinh viên về quê, cắt cơm, thì phần lương thực không nấu không ăn được quy ra tem lương thực. “Mệnh giá” nhỏ nhất của tem lương thực là 25gr. Đám chết đói lại lấy tem đó vào Thượng Đình hoặc ngã tư Sở mua bánh mì (phải có tem lương thực mới mua được), cứ 225gr cộng 1 hào thì được một ổ; hoặc đổi bánh cuốn cho mấy chị huyện Thanh Trì bán dạo trong các khu ký túc xá. Công nhận bánh cuốn Thanh Trì ngon, khổ nỗi đói 24/7 thì thứ gì chả ngon. Gái Thanh Trì bán bánh cuốn cô nào cũng được nước, có nhẽ do ăn nhiều bánh cuốn.

Từ khi nhập học tới khi ra trường, tôi chả thấy ai kêu mình sinh hoạt đoàn. Bọn sinh viên không khoái đoàn đội nên đứa nào cũng lờ đi. Tiếc cái công phấn đấu hồi cuối năm lớp 10. Biết thế chả thèm vào, chả “đây một mùa xuân trăm hoa hé tưng bừng” làm gì. Tới giờ tôi bặt không nhớ tí ti lớp mình có chi đoàn hay không, đứa nào làm bí thư, trong khi nhớ rõ ai bị hắc lào, ai có xe đạp, cặp nào yêu nhau. Đảng, bọn sinh viên còn nhìn bằng nửa con mắt, đoàn là thá gì.

Nhưng có đoàn khoa, đoàn trường. Hệ thống chính trị nó vậy, cứ phải đủ ban bệ, tay phải tay trái. Nhớ đoàn khoa năm đó bí thư là anh Nguyễn Xuân Liễu hình như K14 hoặc K15, chữ viết bảng cực đẹp. Cứ có thông báo gì của đoàn khoa, đoàn trường là bác Liễu lại lom khom tay phấn tay giẻ nắn nót vào cái bảng ngay gốc xà cừ gần bể nước công cộng. 

Có lần tôi còn nhìn thấy bí thư đoàn trường Tổng hợp (trường to nhất miền Bắc) trong hội diễn văn nghệ trường ở hội trường Mễ Trì, nghe người trong ban tổ chức (bây giờ gọi là MC) giới thiệu “anh Nguyễn Tiến Võ, bí thư đoàn trường”, anh Võ ngồi cạnh thầy Nguyễn Đình Tứ bí thư đảng ủy trường, đứng lên. Vỗ tay rào rào. Chức bí thư đoàn trường hồi ấy to lắm. Sau 1976 đám chúng tôi ra trường tung tóe đi khắp nơi, vài năm sau đọc báo thấy đăng anh Nguyễn Tiến Võ về Ủy ban trung ương MTTQ, hình như còn to nữa, từ bấy lờ mờ hiểu muốn làm to phải chui vào đoàn. Thì thầy Tứ cũng về Bộ Đại học và trung học chuyên nghiệp, làm bộ trưởng, rồi từng ủy viên bộ chính trị, chỉ có điều không kịp nhậm chức phút giây nào. (còn tiếp)

Nguyễn Thông

Kỷ sở bất dục

Có lẽ nhân cái vụ bị Mỹ áp thuế cao như lần này, chính quyền VN cần tỉnh ra, tự coi lại mình, nhất là lâu nay cứ một mình một chợ làng Vũ Đại.

Nói đâu xa, vụ đánh thuế ô tô nhập khẩu. Lấy lý do hạ tầng chưa đáp ứng, bảo vệ hàng nội, bảo vệ môi trường, v.v.., các bố áp cho xe ô tô thuế tiêu thụ đặc biệt, đánh thuế cao ngút trời. Thằng chế tạo xe bán sản phẩm ra thị trường được lời bao nhiêu không rõ trong giá bán nhưng nhà thuế xứ này ngồi mát ăn bát vàng, chơi luôn 120%, quá tàn bạo với người có nhu cầu mua xe.
 
Chả làm đếch gì mà lợi khẳm như vậy, chỉ có thể gọi là siêu bóc lột, bọn tư bản giãy chết phải gọi bằng cụ. Thằng còng làm cho thằng ngay ăn.

Biết nó (thuế) tàn ác, độc địa như vậy nhưng suốt bao năm dân xứ này vẫn cun cút đóng "thuế máu", "siêu thuế", không dám hó hé lấy một lời, có thở than tí chút thì tị nạnh sao ở Campuchia ở Lào xe rẻ thế, thuế thấp thế, dân sướng thế...

Thứ Ba, 1 tháng 4, 2025

Lễ Phục sinh và nhà thờ

Đã sang đầu tháng tư tây, hôm nay 1.4. Nhà cháu không có ý định viết gì về ngày này, còn được gọi là "cá tháng tư", ngày nói dối; cũng không về 24 năm ngày mất (1.4) nhạc sĩ Trịnh Công Sơn - nhạc sĩ "vĩ đại" nhất xứ này, mặc dù đang nghe "Sơn ca 7" bản thu trước 1975 (bản hay nhất). Nhà cháu chỉ đăng lại có bổ sung bài nhỏ về sự kiện lớn, cực lớn: Lễ Phục sinh, bởi sắp tới lễ rồi.

Năm nay 2025, lễ Phục sinh, ngày lễ lớn nhất, quan trọng nhất của đạo Thiên chúa (công giáo) sẽ diễn ra vào Chủ nhật (Chúa nhật, ngày của Chúa) 20.4.
 
Khác với lễ Giáng sinh (Chúa ra đời) cố định ngày 25.12 hằng năm (trước đó, vào tối 24 là Noel), lễ Phục sinh có thể vào tháng 3 hoặc tháng 4, không cố định ngày nào nhưng phải vào Chủ nhật. Ấy, tôi có nghe một người bạn có đạo giảng cho vậy. Xin được tỏ lòng cảm ơn chị Anna Teresa Nguyen đã giác ngộ cho kẻ vô đạo.

Điều đầu tiên cần tỏ bày, rằng kiến thức của tôi về đạo Thiên Chúa, Ki tô giáo… rất lơ mơ ít ỏi. Một kẻ vô thần, lại lớn lên và trưởng thành ở miền Bắc trước năm 1975, chỉ được nhồi nhét chủ nghĩa Mác - Lê Nin vô thần, tận mắt chứng kiến những nhà thờ bị đập phá, đọc nhiều sách viết bậy bạ về nhà thờ, về các đức cha, linh mục (như Đống rác cũ của Nguyễn Công Hoan, Bão biển của Chu Văn, Xung đột của Nguyễn Khải…), nghe những câu xàm xí về Đức Chúa và hang đá, thấy những người có đạo bị hắt hủi, thậm chí bị công khai gạch tên, loại bỏ khỏi danh sách này nọ (không kết nạp đoàn, kết nạp đảng, không bổ nhiệm làm lãnh đạo), khi khai lý lịch trong mục “Tôn giáo” nếu ghi “không” sẽ được coi là ưu điểm… thì làm sao có thể hiểu sâu biết kỹ về các tôn giáo. Đầu óc cả đám bị đổ bê tông bởi câu loạn xằng của Các Mác ông tổ cộng sản “Tôn giáo là thuốc phiện của nhân dân”.