Bạn bè

Tổng số lượt xem trang

Tìm kiếm Blog này

Thứ Ba, 29 tháng 4, 2025

Mỹ vẫn bị đánh trên sân khấu

Tối qua 28.4.25, tại Hà Nội, ở nhà hát Hồ Gươm diễn ra chương trình nghệ thuật có cả Tổng bí thư Tô Lâm và rất nhiều yếu nhân đến dự, coi, thưởng thức.

Tôi ngó tivi, thấy nhiều nghệ sĩ, ca sĩ, những Quang Thọ, Tùng Dương... cứ gào lên. Nghệ sĩ hát xướng xứ này thuộc diện dễ dãi bậc nhất, ai bảo gì cũng nghe.

Tôi nói thật, lúc thuế má nước sôi lửa bỏng như này mà vẫn chọn bài, lên sân khấu hát vang "Nghe náo nức trong lòng thủ đô ta sục sôi đánh Mỹ" "Diệt đế quốc Mỹ, phá tan bè lũ bán nước"... thì khác gì chặn đường hội đàm của ông đặc sứ Nguyễn Hồng Diên.

Rồi "nó" để bụng, "nó" không thèm bàn bạc, giao thương hữu nghị nữa, "nó" cứ chém đinh chặt sắt, hai bên thiệt hại mấy cũng mặc, áp thuế lên tận trời, rồi lại đổ cho nó không biết điều. Rốt cục chỉ nhân dân, doanh nghiệp là thiệt.

Thời dễ dãi của Clinton, Obama, Biden ăn phở 2000, xơi bún chả Hương Liên, dạo phố cổ... qua rồi, mà là thời của tổng thống con buôn thực dụng, để bụng mọi điều. Chuyện cấm mọi quan chức Mỹ lớn nhỏ dự lễ hội 30.4 là rõ nhất. Đâu phải chỉ ta mới "Rõ ràng, sòng phẳng. Mẹ nó, sợ gì", còn nó không biết xử sự thế chắc.

Nếu vụ này gây tổn hại cho đất nước, cứ lôi đám tuyên giáo ra mà trị. Đó là cố tình cố ý thách thức, coi thường chỉ đạo của ông Tô Lâm trong cái bài mới nhất vừa rồi. Đúng là người làm kẻ phá.

Nguyễn Thông

Thứ Năm, 24 tháng 4, 2025

Dỡ bỏ cũng thế thôi

Cái pa nô (bức vẽ tuyên truyền) sỉ nhục Mỹ ở bìa đường Đinh Tiên Hoàng (Hà Nội) dù đã được dỡ bỏ nhưng tiếng xấu thì không gột được.

Cần nói ngay rằng nội dung pa nô đó là kiểu/mô đen tuyên truyền thường thấy ở xứ này bao lâu nay. Họ chấp hết, còn đúng sai, hay dở, kệ.

Dựng cái pa nô nội dung tuyên truyền, ngay "giữa của giữa" thủ đô không phải chuyện đùa, muốn dựng thì dựng. Nó được duyệt từ cấp rất cao, đủ ban bệ ngành, chứ không phải thằng doanh nghiệp nào đó muốn làm thì làm, muốn dựng thì dựng. Rồi cũng chả "chết" đứa nào, trừ vài đứa tép riu kiểm điểm rút kinh nghiệm sâu sắc. Báo Tiền Phong hôm qua 23.4.25 viết bài ca ngợi pa nô, thấy dân chửi trên mạng dữ quá, vội hạ bài lập tức.

Một tấm pa nô (dân gian gọi là pa nô chim ỉa) như vậy được thiết kế công phu, hàm ý "sâu sắc", tôi đồ rằng khi nó mới hình thành có ối kẻ cấp trên vỗ tay khen ngợi. Đảm bảo chẳng phải chỉ có bản sỉ nhục độc nhất này dựng ven đường Đinh Tiên Hoàng ngó ra hồ Gươm mà có rất nhiều bản khác được ngạo nghễ khắp nơi, chả biết đã được lặng lẽ thu hồi chưa. Làm gì có chuyện pa nô độc bản.

Dẹp tấm pa nô này cũng chả giải quyết được gì khi hằng ngày trên tivi, báo chí, loa tuyên truyền, khẩu hiệu giăng khắp chốn vẫn cứ một mực "kháng chiến chống Mỹ, giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước", vẫn hát "diệt đế quốc Mỹ, phá tan bè lũ bán nước", "còn giặc Mỹ cọp beo, ấy còn giặc Mỹ cọp beo", "Vì nhân dân ta ra đi, diệt hết lũ đế quốc Mỹ, cờ giải phóng tung bay hùng vĩ"... Hận thù đã ăn vào trong máu rồi, không sửa được.

Hôm qua tôi vô tình ngồi cạnh mấy người trẻ, nghe họ nhiếc móc cái cô bị kẹt xe dám nói thật lòng mình, nào là vô ý thức, non kém về chính trị; rồi đọc tút của một anh nhà báo (cùng các đồng nghiệp vào còm) chê cười một anh nhà báo khác cũng "tội" non kém chính trị, thì hiểu rằng khó gỡ tấm pa nô chim ỉa khỏi đầu họ.

50 năm trôi qua, vẫn phải chứng kiến cuộc sống đầy thù hận, xung đột, khác biệt. Đó là nỗi buồn của những người khát khao cuộc sống yên vui thực sự.

Nguyễn Thông



Thứ Ba, 22 tháng 4, 2025

Mắt thấy tai nghe óc nghĩ

Với tất cả những gì diễn ra những ngày qua, những sự kiện, phát biểu, lời nói, khẩu hiệu, hành động, truyền thông..., cá nhân tôi khẳng định (chứ không phải "có thể" khẳng định) chắc chắn: đường lối, tư tưởng, quan điểm, ý thức hệ... họ không thay đổi gì.
 
Họ vẫn cứ quẩn quanh áp đặt, thích hình thức, ăn mày quá khứ, không thích nghe lời nói thẳng, dẫm vào vết của người đi trước theo tinh thần "chính trị là thống soái", "súng đẻ ra chính quyền".

Những chuyện sáp nhập, cải cách, đổi mới, tinh giản, tổ chức lại bộ máy hành chính, thay đổi nhân sự, đột phá, tháo điểm nghẽn, v.v.. chỉ là sự vá víu lại hạ tầng đã mục nát, tệ hại. Cái thượng tầng (đường lối, quan điểm, ý thức hệ, tư tưởng, chính sách) quá lỗi thời, lạc hậu, vẫn như cũ, không chuyển biến thì quậy cựa mấy cũng chẳng đi đến đâu.
 
Cái điểm nghẽn nhất gây ra mọi điểm nghẽn không được rũ bỏ thì tháo mấy cũng ném đá ao bèo, công cốc, dân chả hy vọng gì. Cũng chỉ là cuộc cách mạng ở làng Mùi mà Lỗ Tấn đã tả thôi.

Người nắm quyền (trọng trách quốc gia) đã cố tình cố ý bỏ qua cơ hội đặc biệt nhất trong 50 năm qua để thống nhất thực sự, nhất là thống nhất về lòng người. Rõ thấy nhất là họ vẫn cứ thích phải có cụm từ "giải phóng miền Nam" chứ dứt khoát không chịu chỉ dùng "thống nhất đất nước".

Điểm nghẽn lớn nhất nằm ở trong đầu chứ không phải nơi nào khác.

Sự cả tin, ham vui, rộng lượng, dễ cho qua của dân chúng xứ này (kể cả các trí thức) đang bị lợi dụng triệt để. Tôi nói thật. Một đám đông chỉ thích hội hè.

Nguyễn Thông

Thứ Năm, 17 tháng 4, 2025

Nhân chuyện máy bay Tàu

Dân ta thời nay đã quen với việc đi lại bằng máy bay. Đủ kiểu bay, giá đắt giá rẻ đều có, nhiều tiền cưỡi hãng xịn, ít tiền xài hãng bụi. Có lần tôi tham rẻ (mà thực ra không rẻ) mua vé của hãng giá rẻ (ai cũng biết, nên không nói ra đâu), bị đủ sự bực mình, lẩm bẩm ông chỉ dại lần này thôi, về sau thì chừa.
 
Chuyến ấy khoang bay ồn ào như chợ vỡ, có cả gọi điện thoại cãi nhau chửi thề với người ở nhà (lúc chưa cất cánh). Một bác lôi hẳn chiếc điếu cày ra định bắn thuốc lào nhưng may tiếp viên phát hiện kịp (giờ vẫn không hiểu bác ấy tha khẩu bazoka lên bằng cách nào). Lại thằng cu 4 - 5 tuổi gì đó cứ nhảy cỡn sang ghế tôi, đạp vào bụng tôi, uống hộp sữa xong vứt toẹt vỏ sang, mẹ nó thì mải chơi game tỉnh bơ. Còn kiểu ngồi gác chân lên ghế trước thì nhiều vô thiên khênh...

Thời gian đầu có mấy hãng giá rẻ, dân sướng lắm. Thật ra có rẻ hơn so với hãng độc quyền nhà nước VNA (bà con đọc là việt nam e lai) nên giới bình dân xúm vào giá rẻ. Cứ rẻ là khoái, nhất là với người ít tiền. Ít tiền nhưng vẫn thích đi máy bay. VNA giá vé cao, chủ yếu cho mấy ông bà lãnh đạo, cán bộ đi công tác, được nhà nước, cơ quan đơn vị chi tiền vé, dẫu đắt mấy cũng phẩy tay chuyện nhỏ. Lạ ở chỗ vé thì đắt, bay luôn đầy khoang nhưng hãng này bai bải than lỗ, có năm quốc hội còn phải dành cả tiếng đồng hồ để bàn cách giải lỗ cho nó, chết cười.

Thứ Ba, 15 tháng 4, 2025

Thời sự 15.4.25: Tên gọi Sài Gòn

Nhiều báo quốc doanh ngày 14.4 đưa tin sẽ có phường ở quận 1, TP.HCM mang tên Sài Gòn. Phường Sài Gòn.

Việc đặt tên (địa danh) cho nơi nào đó, từ cấp xã trở lên (huyện, tỉnh, vùng) là quyền của quốc hội. Quốc hội thông qua thì mới có tên chính thức.

Hồi cuối năm ngoái 2024, quốc hội quyết việc xã quê tôi bị nhập chung với 2 xã khác, đồng ý đặt tên mới là Kiến Hưng. Cái tên này do huyện Kiến Thụy đề xuất, lại còn lý giải Kiến là Kiến Thụy, Hưng là hưng thịnh, phát triển, mẹ hát con khen, cứ tấm tắc khen hay. Quốc hội gật gù, hay, đồng ý, Kiến Hưng, ghi vào sổ, từ nay mang tên mới.

Cũng xin lưu ý rằng tên thì ai/cấp nào cũng có quyền đặt, dân cứ đặt thoải mái, nhưng quyết cho nó hợp pháp thì phải quốc hội, nhé.

Kiến Hưng tồn tại tới nay được gần 4 tháng, chỉ 2 tháng nữa sẽ bị xóa sổ, bởi xã mới Kiến Hưng lại tách ra, có cuộc ba đào nữa, nhập với những xã khác và có tên mới khác. Chưa khi nào địa danh bị phập phù, chết yểu thần tốc như lúc này.

Thứ Hai, 14 tháng 4, 2025

Bàn trà chủ nhật (phần 6)

Đã từ lâu ở nước này, bộ máy nhà nước và hệ thống chính trị được xác định và tồn tại theo nguyên tắc “đảng lãnh đạo, nhà nước quản lý, nhân dân làm chủ”. Đảng lãnh đạo thì quá rõ, thậm chí còn được ghi vào hiến pháp (điều 4). Nhà nước cũng vậy, chính phủ và chính quyền các cấp không chỉ quản lý mà còn trực tiếp làm đủ mọi chuyện to nhỏ, nếu đúng thì dân-nước được nhờ, sai thì dân-nước gánh chịu. Còn dân có được làm chủ hay không thì rất mơ hồ. Mơ hồ như người ta thường nhắc tới dân chủ vậy.

Phụ vào với đảng còn có cả hệ thống trùng điệp đoàn thể, hội này hội nọ, tay phải tay trái, tạo nên cái gọi là hệ thống chính trị. Ở xứ này, chính trị là thống soái, không có thứ gì lọt khỏi vòng chính trị, kể cả cơm ăn áo mặc. Làm gì có chuyện vô chính trị, không quan tâm, thờ ơ với chính trị. Làm thơ, viết nhạc còn phải vuốt ve chính trị nữa là. Không tin cứ hỏi các nhà thơ, nhạc sĩ.

Lứa chúng tôi, khi sinh ra đảng đã có rồi. Mặc nhiên nghĩ “đảng là cuộc sống của tôi/mãi mãi đi theo người” khi loa đài, báo chí, sách vở tuyên truyền như vậy suốt ngày, chỉ trừ lúc đã ngủ. Hầu như ai cũng biết, dưới đảng còn có nhà nước (một thực thể rất chung chung, không thể hình dung nó là thứ gì, như thế nào, ngoài sự cụ thể có chủ tịch và phó chủ tịch nước); quốc hội (cơ quan cao nhất của quốc gia, nhưng trên thực tế thì rất thấp, đến nỗi khi ghi danh sách tứ trụ thì chủ tịch quốc hội chỉ được xếp thứ 4, hạng chót); chính phủ, còn gọi là cơ quan hành pháp (thực hành pháp luật), đứng đầu là thủ tướng, dưới thủ có các phó thủ, đội ngũ bộ trưởng, thứ trưởng, dưới nữa là chủ tịch ủy ban hành chính (dân đùa gọi thành “hành là chính”, về sau bề trên thấy nhột đổi thành ủy ban nhân dân) các tỉnh/thành phố, các quận huyện, phường xã. Có lẽ trong bộ máy đông đảo ấy, chỉ duy nhất trưởng thôn/ấp/khu phố là không được tính vào danh sách 70% vừa rồi ông Tô Lâm đã chỉ thẳng ra. Vừa rồi đứa cháu tôi bảo trưởng thôn không được coi là cán bộ, không có lương nhưng gần đây được điều chỉnh hưởng phụ cấp cao phết, mà tiền ấy cũng từ ngân sách, ông nhé. Tự dưng tôi đâm nghi cái con số 70 kia.

Thứ Sáu, 11 tháng 4, 2025

Rỉ tai Quốc hội sắp họp

Chuyện đang nóng sốt hạng nhất ở xứ này bi giờ không phải là thuế, là ông bà nào bị kỷ luật, ông bà nào sắp vào trung ương (dĩ nhiên là đảng, chứ trung ương hội nuôi ong chẳng hạn thì kể làm gì), thằng DJ đánh vợ... mà là sáp nhập tỉnh/xã.

Bỏ cấp huyện, thôi không bàn, bởi ông Tô Lâm đã quyết rồi, bàn thêm lại mang tiếng chống đối.
 
Trước hết nói về xã. Cuối năm 2024, xã Thụy Hương quê tôi ở huyện Kiến Thụy (TP.Hải Phòng) bị sáp nhập với 2 xã khác (Đại Hà, Ngũ Đoan), đặt tên mới Kiến Hưng. Nghe cũng tạm. Quốc hội thông qua nghị quyết đàng hoàng. Dân 3 xã cũ chưa kịp quen với tên mới, nay nghe đâu lại chuẩn bị tách ra để nhập với mấy xã khác cho hợp xu thế thời đại, còn sẽ mang tên mới gì thì quả thật dân xã đếch biết. Chỉ tội mấy đứa trẻ con có giấy khai sinh từ đầu năm tới giờ, chẳng biết phải đổi lại nơi sinh xã Kiến Hưng không. Tên xã tồn tại đúng nửa năm, do đám quốc hội làm việc không biết trông trước ngó sau, bóc ngắn cắn ngắn.

Về tên mới của tỉnh sau sáp nhập, tôi thấy thiên hạ cứ lăn tăn, tranh luận, tiếc rẻ, rằng thì là mà. Theo tôi, tên nào cũng được, rồi cũng quen. Chả hạn Hải Phòng quê tôi bị đổi thành Hải Phẹt, Hải Móm, Hải Bánh, Phòng... cũng chả sao. Vài hôm quen ngay ấy mà. Trước kia có những tỉnh mất bu nó tên, giờ chẳng ai nhớ nó từng tồn tại, có sao đâu. Ví dụ, tôi đảm bảo giờ không mấy ai biết từng có tỉnh Nghĩa Lộ, hoặc các tỉnh Minh Hải, Cửu Long, Hoàng Liên Sơn, Hà Sơn Bình...

Thứ Năm, 10 tháng 4, 2025

Trump, thuế và Việt Nam

Nói toẹt ngay, tôi i tờ về kinh tế; kiến thức kinh tế, về chuyện làm giàu nếu gom góp nhặt nhạnh lại đựng chưa đầy vỏ hến. Bằng chứng là bản thân cứ dính gì liên quan đến làm ăn là thất bại, nghèo túng cho đến bây giờ. Chính vì vậy, tôi không bao giờ dám đụng đến kinh tế, có viết cũng chỉ chuyện vớ va vớ vẩn.

Nhưng đọc bài của BS Dương Đức Tú (FB Duc Tu Duong) thì tôi giật mình, tâm trạng na ná kiểu người xưa đọc luận cương của Liệt Ninh rồi reo lên và khóc "cơm áo là đây, hạnh phúc đây rồi".
 
Chỉ lẩm bẩm, sao Tú chữa răng giỏi (bàn tay vàng nha khoa), mà kiến thức về kinh tế cũng sâu đậm thế. Nếu ta học để mở mang kiến thức, thì học ngay trên mạng 4.0 này chứ đâu cần phải trường kia viện nọ.
Giá như ông Chính, ông Phớc (gớm, cái tên khó gõ quá), ông Diên cán bộ đoàn mà ngó vào trang phây BS Tú thì không bổ ngang cũng bổ dọc.

Dưới đây là bài của BS Tú.

TRUMP ÁP THUẾ 46% LÊN HÀNG VIỆT: LỜI CẢNH TỈNH HAY CƠ HỘI ĐỂ THỨC GIẤC?

Trump áp thuế 46% lên hàng Việt từ 9/4/2025 khiến mạng xã hội dậy sóng. Doanh nghiệp hoang mang, người lao động thấp thỏm. Liệu đây là thách thức hay cơ hội để Việt Nam thay đổi? Câu trả lời nằm ở chính chúng ta.

Cơn sóng dữ từ mạng xã hội và câu hỏi lớn

Mạng xã hội Việt Nam mấy ngày nay như "chảo lửa" khi tin tức Tổng thống Donald Trump công bố mức thuế nhập khẩu 46% áp lên 90% hàng hóa Việt Nam xuất sang Mỹ, có hiệu lực từ ngày 9/4/2025, được lan truyền chóng mặt. Từ ngày 2/4/2025, khi chính sách này được công bố, các hội nhóm kinh tế, trang cá nhân tràn ngập lo lắng: "Doanh nghiệp sẽ ra sao?", "Người lao động có mất việc không?"... Cổ phiếu lao dốc, doanh nghiệp hoang mang, không khí như trước một cơn bão lớn.

Thứ Ba, 8 tháng 4, 2025

Bỏ đi 4 chữ để thu phục nhân tâm

Đất nước mấy chục năm qua có thay đổi, phát triển không? Có, thay theo thời gian và do sự cố gắng của con người.

Nhưng đừng chỉ nhìn vào đường sá, nhà cửa, miếng ăn... Có những thứ tới giờ vẫn không nhúc nhích, vẫn như cách đây 50 năm.

Nhìn ngó nghe hệ thống truyền thông độc quyền của nhà nước những ngày qua, những ngày này và những ngày tới, nhất là trên tivi, có cảm giác thật kinh sợ cho thứ tư duy ăn mày quá khứ, say chiến thắng, say đến mức bất chấp.
 
Bệnh cờ đèn kèn trống không chỉ thể hiện bằng cờ phướn đỏ rực, máy bay vút qua, đại bác ưỡn ven sông, văn nghệ thời chiến... mà còn là những phát biểu, diễn văn, đít cua về cuộc chiến tranh đã trôi qua 50 năm.
Cứ kiểu cách ấy, còn lâu mới có thể giải tỏa, xóa bỏ được sự ngăn cách trong lòng người.

Thứ Hai, 7 tháng 4, 2025

Lẩn mẩn về thuế

Mỹ vừa công bố áp thuế đối ứng với rất nhiều nước, trong đó có Việt Nam (hạng thuế cao nhất), ngay tức thì lãnh đạo các quốc gia phản ứng, mỗi anh một kiểu. Làm ăn với Mỹ không phải chuyện đùa, nhất là khi người đứng đầu Mỹ là một nhà buôn, cái gì cũng tính bằng tiền.

Phản ứng nhanh nhất, có thể nói Việt Nam. Còn có anh nào nhanh mồm hơn không thì thiên hạ chưa rõ.
Nhanh là đúng rồi, bởi lâu nay xứ ta chơi kiểu một mình một chợ, chả coi ai ra gì. Kiểu như mày áp thuế hàng tao xuất sang mày bao nhiêu kệ mày, còn tao cứ áp với hàng mày xuất sang tao thật cao, thậm chí tới 120%, quy vào hàng chịu thuế tiêu thụ đặc biệt, làm gì tao tốt.
 
Có nhẽ các nhà đặt ra chính sách thuế nước này lâu nay nghĩ rằng mày ăn cá tra, tôm sú, đi giày, mặc áo quần từ VN thì mày phải đánh thuế thấp, chứ tao không có xe mày, điện thoại mày cũng chẳng sao, tao đi bộ, tao viết thư tay, đã chết ai.
 
Lâu nay vậy. Nước ngoài không chấp, trong nước thì đã quen, chẳng chết thằng tây thằng ta nào. Thuế vớ bẫm.

Giờ vớ phải anh con buôn, "nó" chẳng oong đơ chi sất, làm cái bùm, áp thuế cao vọt, cha con nhà ta choáng váng. Đối tác toàn diện, chiến lược chiến liếc cũng mặc kệ, chẳng quan tâm đến mưu mẹo ngả ngớn tre pheo. Hình như lần đầu tiên xứ ta bị kiểu vỗ mặt thế này.

Bàn trà chủ nhật (phần 5)

Trong một tút trước, tôi từng nói rằng từ “Chủ nhật” có nghĩa ngày của Chúa nên viết hoa chữ “Chủ” bởi chủ để chỉ Chúa. Về mặt ngữ nghĩa, đó là danh từ, cần viết hoa Chủ nhật, nhưng khi từ này đóng vai trò bổ nghĩa, như một tính từ, thì chỉ viết thường. Vậy nên tôi viết “Bàn trà chủ nhật”. Ngỏ vậy để tránh sự thắc mắc.
 
Bộ máy cầm quyền xứ này lâu nay phình to, rườm rà, cồng kềnh, thừa thãi, kém hiệu quả, thậm chí vô tích sự, tốn ngân sách… tồn tại ở mọi cấp, mọi hệ thống, có thể thấy rõ nhất ở trung ương. Chỉ trừ những người thờ ơ nhất, mũ ni che tai, kệ mẹ sự đời sao cũng được, thì hầu như ai cũng biết nó thế nào. Biết nhưng phần lớn không nói, bởi ngại không phải đầu cũng phải tai, vả lại sống ở đất này người ta hiểu nói cũng chẳng tác dụng gì.

Có được nhà cai trị (cầm quyền) biết lắng nghe dân, khó như tìm đường lên giời. Xưa nay đều vậy, ở đâu cũng vậy. Đặc biệt người cộng sản không thích sự phản biện do họ luôn cho mình là đúng, sáng suốt, trí tuệ, chân lý, không sai. Nếu có sai cũng chỉ do tình thế, hoàn cảnh, bất khả kháng, khách quan, tác động từ bên ngoài, thế lực thù địch. Tôi sống trong chế độ của họ từ bé tới giờ nên biết rõ, hiểu rõ điều ấy.

Nước ta đội ngũ trí thức, tức người có học, trình độ cao, hiểu sâu biết rộng… không ít. Đội ngũ người tài ấy, nếu có thiếu, chỉ thiếu cái dũng. Thiếu dũng nên an phận, trùm chăn, quỵ lụy xun xoe, nịnh nọt để tìm sự an. An cho bản thân và gia đình, còn lại kệ. Phản biện đối với số đông này là điều hoàn toàn xa lạ. Những trí thức được lôi lên tivi không phải trí thức đúng nghĩa mà chỉ như ca sĩ có nhiệm vụ tụng ca, khen ngợi. Tivi của nhà nước, họ là người nhà nước, vặn lên thì nói thôi. Vừa đáng trách, vừa đáng thương. Phận chim trong lồng, đừng mong gì cái tâm trạng “bay thẳng cánh muôn trùng tiêu hán” ở trí thức xứ này.

Chuyện ông Sáu Dân Võ Văn Kiệt sinh thời lập “nhóm thứ sáu” để lắng nghe những lời chân thành, hoặc vừa rồi ông Nguyễn Văn Nên tổ chức cuộc gặp những người lâu nay chính quyền khó chịu, mời họ góp ý đều là sự hiếm. Nhẽ ra những chuyện như thế phải là điều bình thường trong một xã hội dân sự, dân chủ.

Nhân tiện tôi nhắc luôn. Vừa rồi trên mạng xã hội (hệ truyền thông đại chúng, nhanh nhạy, nóng sốt nhất bây giờ) có xì xào cuộc họp giữa ông bí thư Nguyễn Văn Nên và các “trợ lý” với một số người - trí thức, văn nghệ sĩ hay lên tiếng trái chiều, phản biện, góp ý cho chính quyền. Gặp ở đâu, ngày nào, ai tổ chức… đều không rõ. Một vài nhân vật tham gia cuộc “hòa hợp” ấy biên chép lại cũng không nói rõ nên người đọc khá hoang mang. Về mặt thông tin, đây là điều tối kỵ, dễ khiến thiên hạ nghi ngờ, lăn tăn hư thực. Ông hàng xóm nhà tôi còn cười, hay chỉ là chuyện cũ từ hồi nảo hồi nào. Báo chí quốc doanh tịnh không một chữ (tôi hiểu điều này, thách kẹo cũng chả dám đăng, ít nhất đã có chỉ đạo từ cấp trên). Tự do báo chí xứ này là vậy. Cũng ông hàng xóm nhà tôi, nếu có cuộc gặp ấy thì tốt, đáng hoan nghênh, chấm điểm cho ông Nên.

Sự nghi ngờ được giải tỏa khi người trong cuộc, nhà thơ Hoàng Hưng viết trên FB kể rằng cuộc gặp diễn ra ngày 30.3 tại Sài Gòn. Đài RFA đưa tin và chính ông Hoàng Hưng xác nhận. Một số “nhân vật” khác được mời cũng đã xác nhận, như GS Mạc Văn Trang, nhà báo Nguyễn Thị Ngọc Hải (bận, không dự được), nhà báo Lưu Trọng Văn…

Ông Nên thực hiện vụ này có thể theo ý cá nhân ông, như ông Kiệt từng làm, nhưng cũng có thể đã bàn bạc trao đổi xin ý kiến cấp trên nữa dù ông rất cao (trời vốn cao nhưng còn có trời cao hơn). Tổ chức (thời trước người ta dùng từ này để chỉ bộ máy lãnh đạo) chưa cho phép, nhất là về những việc nhạy cảm, thì trời cũng không dám làm. Dù gì đi chăng nữa, sự đột phá tháo điểm nghẽn của ông Nên là hành động dũng cảm, được lòng người, thu phục nhân tâm. Không phải nhà lãnh đạo nào cũng dám gặp, dám nghe ý kiến “thế lực thù địch” đâu, ông hàng xóm nhà tôi bảo vậy. (còn tiếp)

Nguyễn Thông

Thứ Bảy, 5 tháng 4, 2025

Chuyện đoàn (phần 4)

Đang biên dở phần 4, trưa nay tôi đọc được trên các báo quốc doanh tin “sét đánh ngang tai”, dĩ nhiên sét với đám dân bấy lâu ngây thơ “ơn đảng ơn chính phủ”, tin vào đội ngũ cán bộ. Sét rằng Ủy ban Kiểm tra trung ương và Bộ Chính trị, Ban Bí thư kỷ luật cả loạt cán bộ cao cấp, trong đó có Trương Hòa Bình cựu Phó thủ tướng thường trực, cựu ủy viên Bộ Chính trị. Tôi kệ Bình, chả mắc mớ liên quan gì tới tay này, dù y là bạn thân của mấy người bạn tôi, còn bạn nào thì khi khác tôi sẽ nói, họ đều là người đàng hoàng, kể tên ra lúc này họ không phải đầu lại phải tai,

Trong danh sách bị “lên đoạn đầu đài” ấy, tôi để ý tới một người, tên Nguyễn Văn Hiếu. Mở Wikipedia thấy giới thiệu y là chính khách (rất kinh, xứ này nghe tới chính khách là sợ lắm, tôi từng đùa thằng cháu họ làm trưởng thôn ở quê là chính khách, nó giãy nảy), từng Phó bí thư Thành ủy TP.HCM, Bí thư Thành ủy Cần Thơ, Phó trưởng ban Tuyên giáo và dân vận trung ương (Phó cho ông AK47, sau khi hai ban sáp nhập). Đưa Hiếu lên thang danh vọng, từng bước từng bước, có “công” của Nguyễn Thiện Nhân, Trương Thị Mai, Nguyễn Văn Nên, Trần Tuấn Anh, tất nhiên cả ông Trọng.

Xuất phát điểm của Hiếu, như bao nhiêu cán bộ lãnh đạo rồi bị kỷ luật, thậm chí bị đi tù, ở xứ này, là đoàn thanh niên, cán bộ đoàn. Hiếu từng làm bí thư Thành đoàn, cũng như Tất Thành Cang làm bí thư Thành đoàn TP.HCM. Hoàng Thị Thúy Lan (Vĩnh Phúc) cũng đi lên từ cán bộ đoàn. Võ Văn Thưởng, Trương Thị Mai từ đoàn chứ đâu. Và nhiều lắm. Đoàn là cái tổ con tò vò.

Thứ Sáu, 4 tháng 4, 2025

Chuyện đoàn (kỳ 3)

Sau khi bản sơ yếu lý lịch ở mục “đảng viên, đoàn viên” được nắn nót chữ “đoàn viên” mà không phải gian dối, sợ sệt, lo lắng gì nữa, tôi yên tâm nộp hồ sơ dự thi, rồi chó ngáp phải ruồi, đậu. Tháng 10.1972, thằng bé lặn lội lên tận tỉnh Hà Bắc, huyện Yên Phong, xã Yên Trung, thôn Sát Thượng ven sông Cầu, nơi khoa Văn, trường Tổng hợp đang sơ tán ở đó, nộp hồ sơ, giấy báo nhập học. Người ta cũng chả thèm xem lý lịch để biết cái đứa nhếch nhác nhà quê kia có phải đoàn viên không, chỉ săm soi kỹ cái giấy cắt hộ khẩu và phiếu chuyển lương thực. Khổ, đứa ranh ở nông thôn cả đời chỉ ăn bám thày bu, lấy đâu ra lương thực mà chuyển, nhưng họ máy móc đặt ra quy định vậy, cứ phải có phiếu chuyển thì mới được cấp tiêu chuẩn lương thực mới, tôi nhớ láng máng 17kg/tháng. Tiền ăn (học bổng) 18 đồng/tháng.
 
Gọi là tiêu chuẩn lương thực và học bổng nhưng có bao giờ thấy mặt nó đâu, bởi người ta mặc nhiên giao hết cho phòng hành chính quản trị, cho nhà ăn, cho chị Thụy anh Nghề. Được cái “nhà nước” thời đó rất sòng phẳng, nếu hè hoặc tết, sinh viên về quê, cắt cơm, thì phần lương thực không nấu không ăn được quy ra tem lương thực. “Mệnh giá” nhỏ nhất của tem lương thực là 25gr. Đám chết đói lại lấy tem đó vào Thượng Đình hoặc ngã tư Sở mua bánh mì (phải có tem lương thực mới mua được), cứ 225gr cộng 1 hào thì được một ổ; hoặc đổi bánh cuốn cho mấy chị huyện Thanh Trì bán dạo trong các khu ký túc xá. Công nhận bánh cuốn Thanh Trì ngon, khổ nỗi đói 24/7 thì thứ gì chả ngon. Gái Thanh Trì bán bánh cuốn cô nào cũng được nước, có nhẽ do ăn nhiều bánh cuốn.

Từ khi nhập học tới khi ra trường, tôi chả thấy ai kêu mình sinh hoạt đoàn. Bọn sinh viên không khoái đoàn đội nên đứa nào cũng lờ đi. Tiếc cái công phấn đấu hồi cuối năm lớp 10. Biết thế chả thèm vào, chả “đây một mùa xuân trăm hoa hé tưng bừng” làm gì. Tới giờ tôi bặt không nhớ tí ti lớp mình có chi đoàn hay không, đứa nào làm bí thư, trong khi nhớ rõ ai bị hắc lào, ai có xe đạp, cặp nào yêu nhau. Đảng, bọn sinh viên còn nhìn bằng nửa con mắt, đoàn là thá gì.

Nhưng có đoàn khoa, đoàn trường. Hệ thống chính trị nó vậy, cứ phải đủ ban bệ, tay phải tay trái. Nhớ đoàn khoa năm đó bí thư là anh Nguyễn Xuân Liễu hình như K14 hoặc K15, chữ viết bảng cực đẹp. Cứ có thông báo gì của đoàn khoa, đoàn trường là bác Liễu lại lom khom tay phấn tay giẻ nắn nót vào cái bảng ngay gốc xà cừ gần bể nước công cộng. 

Có lần tôi còn nhìn thấy bí thư đoàn trường Tổng hợp (trường to nhất miền Bắc) trong hội diễn văn nghệ trường ở hội trường Mễ Trì, nghe người trong ban tổ chức (bây giờ gọi là MC) giới thiệu “anh Nguyễn Tiến Võ, bí thư đoàn trường”, anh Võ ngồi cạnh thầy Nguyễn Đình Tứ bí thư đảng ủy trường, đứng lên. Vỗ tay rào rào. Chức bí thư đoàn trường hồi ấy to lắm. Sau 1976 đám chúng tôi ra trường tung tóe đi khắp nơi, vài năm sau đọc báo thấy đăng anh Nguyễn Tiến Võ về Ủy ban trung ương MTTQ, hình như còn to nữa, từ bấy lờ mờ hiểu muốn làm to phải chui vào đoàn. Thì thầy Tứ cũng về Bộ Đại học và trung học chuyên nghiệp, làm bộ trưởng, rồi từng ủy viên bộ chính trị, chỉ có điều không kịp nhậm chức phút giây nào. (còn tiếp)

Nguyễn Thông

Kỷ sở bất dục

Có lẽ nhân cái vụ bị Mỹ áp thuế cao như lần này, chính quyền VN cần tỉnh ra, tự coi lại mình, nhất là lâu nay cứ một mình một chợ làng Vũ Đại.

Nói đâu xa, vụ đánh thuế ô tô nhập khẩu. Lấy lý do hạ tầng chưa đáp ứng, bảo vệ hàng nội, bảo vệ môi trường, v.v.., các bố áp cho xe ô tô thuế tiêu thụ đặc biệt, đánh thuế cao ngút trời. Thằng chế tạo xe bán sản phẩm ra thị trường được lời bao nhiêu không rõ trong giá bán nhưng nhà thuế xứ này ngồi mát ăn bát vàng, chơi luôn 120%, quá tàn bạo với người có nhu cầu mua xe.
 
Chả làm đếch gì mà lợi khẳm như vậy, chỉ có thể gọi là siêu bóc lột, bọn tư bản giãy chết phải gọi bằng cụ. Thằng còng làm cho thằng ngay ăn.

Biết nó (thuế) tàn ác, độc địa như vậy nhưng suốt bao năm dân xứ này vẫn cun cút đóng "thuế máu", "siêu thuế", không dám hó hé lấy một lời, có thở than tí chút thì tị nạnh sao ở Campuchia ở Lào xe rẻ thế, thuế thấp thế, dân sướng thế...

Thứ Ba, 1 tháng 4, 2025

Lễ Phục sinh và nhà thờ

Đã sang đầu tháng tư tây, hôm nay 1.4. Nhà cháu không có ý định viết gì về ngày này, còn được gọi là "cá tháng tư", ngày nói dối; cũng không về 24 năm ngày mất (1.4) nhạc sĩ Trịnh Công Sơn - nhạc sĩ "vĩ đại" nhất xứ này, mặc dù đang nghe "Sơn ca 7" bản thu trước 1975 (bản hay nhất). Nhà cháu chỉ đăng lại có bổ sung bài nhỏ về sự kiện lớn, cực lớn: Lễ Phục sinh, bởi sắp tới lễ rồi.

Năm nay 2025, lễ Phục sinh, ngày lễ lớn nhất, quan trọng nhất của đạo Thiên chúa (công giáo) sẽ diễn ra vào Chủ nhật (Chúa nhật, ngày của Chúa) 20.4.
 
Khác với lễ Giáng sinh (Chúa ra đời) cố định ngày 25.12 hằng năm (trước đó, vào tối 24 là Noel), lễ Phục sinh có thể vào tháng 3 hoặc tháng 4, không cố định ngày nào nhưng phải vào Chủ nhật. Ấy, tôi có nghe một người bạn có đạo giảng cho vậy. Xin được tỏ lòng cảm ơn chị Anna Teresa Nguyen đã giác ngộ cho kẻ vô đạo.

Điều đầu tiên cần tỏ bày, rằng kiến thức của tôi về đạo Thiên Chúa, Ki tô giáo… rất lơ mơ ít ỏi. Một kẻ vô thần, lại lớn lên và trưởng thành ở miền Bắc trước năm 1975, chỉ được nhồi nhét chủ nghĩa Mác - Lê Nin vô thần, tận mắt chứng kiến những nhà thờ bị đập phá, đọc nhiều sách viết bậy bạ về nhà thờ, về các đức cha, linh mục (như Đống rác cũ của Nguyễn Công Hoan, Bão biển của Chu Văn, Xung đột của Nguyễn Khải…), nghe những câu xàm xí về Đức Chúa và hang đá, thấy những người có đạo bị hắt hủi, thậm chí bị công khai gạch tên, loại bỏ khỏi danh sách này nọ (không kết nạp đoàn, kết nạp đảng, không bổ nhiệm làm lãnh đạo), khi khai lý lịch trong mục “Tôn giáo” nếu ghi “không” sẽ được coi là ưu điểm… thì làm sao có thể hiểu sâu biết kỹ về các tôn giáo. Đầu óc cả đám bị đổ bê tông bởi câu loạn xằng của Các Mác ông tổ cộng sản “Tôn giáo là thuốc phiện của nhân dân”.