Cơm xong, mấy bố con ngồi tán.
Mình bảo:
-Các con ạ, đời bố đến tuổi này coi như tiểu thuyết sắp sang hồi kết, hay dở đã rõ, đoạn vĩ thanh muốn viết hoặc không đều được. Nói chung là thất bại, yếu kém toàn diện làm khổ lây cả vợ lẫn con. Ngẫm lại có nhiều nguyên nhân, nhưng hình như chính yếu là mình thiếu lòng tin vào đoàn vào đảng, thiếu sự phấn đấu, nên mấy chục năm cứ giữ nguyên xi cái danh hiệu cảm tình và đối tượng của tổ chức. Đáng trách lắm. Mà ở xứ ta, cứ đảng lãnh đạo dân, làm chủ nhà nước, quản lý. Làm chủ thì bố làm chủ chán vạn rồi. Vậy hai đứa, tuổi còn trẻ, muốn làm ông nọ bà kia, ráng phấn đấu vào đảng...
Hai đứa chỉ nghe đến thế đã giãy đành đạch, ngắt ngay lời bố, chối đây đẩy, xua tay rối rít:
-Thôi, thôi.
Chả biết chúng thôi thôi cái gì. Mình chán chúng nó quá.
Thôi cứ để cho hai đứa nó làm chủ đất nước như bác thôi bác ạ. Chứ bác cứ khuyên như thế lỡ nó nghe theo mà phấn đấu biết đâu sau này bác lại ân hận mình đã xui dại con. :)
Trả lờiXóaMình nhiều lúc lẩn thẩn nghĩ ngợi quẩn, cám ơn bác "vẽ đường vạch lối" cho cháu, nhỉ.
Trả lờiXóaThôi, thôi anh ơi, đừng nói nữa em buồn.
Trả lờiXóaCái đám quần chúng chúng ta bị vắt kiệt đến đứa "Ưu tú" cuối cùng chưa? Chỉ còn lại 100% là không ưu tú? 100% ưu tú thì vào cái tổ chức lãnh đạo rồi?
Trả lờiXóaNếu vậy thì mừng cho nước nhà chứ! Mình không được vào cũng đừng ganh tị làm gì, chắc là mình chưa được ưu tú. Ưu tú nó cũng theo gen, gia truyền đấy. Cả nhà ưu tu là đại phúc. Chỉ lo là nó mai một đi thôi. Nếu ưu tú mà lãnh đạo thì còn gì bằng.
Con của bác nó "thôi thôi..." tức là nó "tri thiên mệnh" đấy - già trước tuổi rồi./.
Em nghĩ kỹ lại, cũng phục các cháu nhà em nó sáng suốt.
Trả lờiXóa