Trang

Thứ Ba, 25 tháng 10, 2011

Số phận độc tài

Sáng nay 25.10, mở trang Vietnamnet, vào mục Tuần Việt Nam thấy có bài này của nhà báo Kỳ Duyên. Bài phân tích sâu sắc, nhiều tư liệu và chi tiết nên hơi dài, mình chỉ copy lại đoạn viết về Gaddafi, lấy i sì không thay 1 dấu phảy.

...Những ngày qua, cả thế giới chấn động trước thông tin cựu lãnh đạo Lybia- M. Gaddafi, người được mệnh danh "vua của các vị vua" bị bắt sống, bị chết thê thảm và bị kéo lê ngay trên chính thị trấn quê hương Sirte, giữa sự hỗn loạn của giao tranh, một bên là quân nổi dậy, và một bên là đám tàn quân trung thành.

Một con người suốt 42 năm cai trị độc đoán, khát máu và "đồng bóng" đã tàn sát 20 vạn người dân lương thiện, 52 ngàn tù nhân, và 6 tháng qua, giết 20 ngàn người dân nổi dậy. Ra lệnh giết đồng bào, đồng loại không ghê tay, vậy mà khi bị nòng súng chĩa thẳng vào đầu đã van xin hoảng sợ: "Xin đừng bắn". Nhưng ông ta cũng đã không thoát khỏi cái chết.

Kinh khủng và cũng thật hiếm có, hàng trăm người Libya đã xếp hàng, mặt bịt khẩu trang chờ xem thi thể vấy máu của M.Gaddafi được đặt trong một máy giữ lạnh, vốn để trữ thịt, tại một trung tâm mua sắm. Đó là sự chờ đợi suốt 42 năm nhọc nhằn, khổ ải của họ.

Sinh ra trong sự hoan hỉ của ruột thịt, họ hàng. Chết đi trong sự hoan hỉ, mừng vui của đồng bào mình. Có gì bi thảm hơn thế cho số phận một quân vương?

...Số phận của những nhân vật lịch sử trong quá khứ, nay lại gặp số phận những nhân vật lịch sử trong hiện tại. Chen chúc gặp nhau dưới địa ngục, những nhà độc tài, những trùm phát xít ấy nói với nhau điều gì nhỉ?

Như M. Gaddafi, 27 tuổi đã bước lên ngai vàng trị vì, được tung hô như một vị anh hùng, để 42 năm sau, chết thê thảm trên con đường đầy cát bụi, trộn lẫn máu của ông ta và thuốc súng của phiến quân.

Liệu M. Gaddafi và họ- những nhân vật lịch sử tàn bạo- có ngộ ra một điều- sự độc tài, tham lam và thù hằn dân chủ cũng đồng thời là con đường dẫn đến kết thúc của họ một cách nhanh nhất? Nhưng chắc chắn sẽ có nhiều quân vương của các quốc gia độc đoán, độc tài run sợ, khi nhìn vào số phận của M.Gaddafi, của S. Hussein.

Sống có thể được muôn nghìn lời tung hô. Nhưng chết đi cũng vẫn nhận được muôn nghìn lời nguyền rủa. Sự nguyền rủa, đau đớn thay, có khi còn đến sớm hơn, khi họ vẫn ngự trị và chưa kịp nằm xuống. Đó là vinh hạnh và bất hạnh của các bậc quân vương, tùy tài năng, đức độ, phẩm cách của họ.

Quyền lực là đỉnh cao tham vọng của con người. Nhưng quyền lực cũng là nơi tha hóa con người, đẩy con người vào bi kịch thê thảm. Đó là hai mặt của một cái ghế- quyền lực.

Nó có khoảng cách của 42 năm trị vì, như với M.Gaddafi, hay 24 năm như với S. Hussein. Nhưng có khi nó rất mong manh- chỉ là đường kính tính bằng xăng ti mét của một sợi dây thòng lọng. Hay một tiếng "đoàng" cụt lủn, lạnh tanh vang lên.

Chợt nhớ câu của Hoàng đế Pháp Napoléon: Từ chỗ tuyệt vời đến chỗ lố bịch chỉ có một bước!

(nguyên văn: http://tuanvietnam.vietnamnet.vn/2011-10-24-so-phan-doc-tai-)

4 nhận xét:

  1. Vietnamnet đã bóc bài này. Lạ nhỉ, báo nhà nước đăng bài nhà nước, có gì ghê gớm đâu mà phải bóc phải lột.

    Trả lờiXóa
  2. Rút bài là phải, cái này là xông khói chứ đâu phải đốt nhan tiễn ngài. VNN đăng "thư Gadhafi gửi các bạn…độc tài" của hảng tin Cuatimes có hơn không.
    http://hieuminh.org/2011/10/24/gadhafi-gui-thu-doc-tai/#more-13434
    Rất thắm thiết ân tình, có chơi có chịu, trước đám đông hỗn loạn phản chúa, các bạn đừng nói câu cuối đời như tôi, nhục lắm: “Tôi đã làm gì các anh?” “đừng bắn…”

    Trả lờiXóa
  3. Đúng là bài đó đã bị gỡ rồi. Nhưng không xóa sạch được hết đâu, nó vần còn nguyên xi ở đây

    Trả lờiXóa
  4. Công nhận bạn Bửu Châu cảnh giác thật, giữ nguyên tang chứng vật chứng.

    Trả lờiXóa