Trang

Thứ Hai, 23 tháng 11, 2020

Một kiểu khốn nạn

Ngày xưa, vào cái thời mà người cộng sản gọi là chế độ phong kiến thối nát, những ông vua được coi đấng minh quân thường tự vi hành để trực tiếp xem xét nắm bắt cuộc sống thực của dân chúng, từ đó mà có những quyết sách ích nước lợi dân.

Tôi đề nghị, thực ra là yêu cầu, mấy ông bà trụ cột triều đình cộng sản hiện nay, cụ thể là ông chủ tịch nước, ông thủ tướng, bà chủ tịch quốc hội hãy tạm dẹp việc bàn nhân sự của các ông bà lại, sau đó cải trang, đội mũ đeo râu, thêm tí son phấn cho nó khác đi, rồi mò ra sân bay Tân Sơn Nhất bắt xe, để coi cái đám bầy tôi của các ông các bà hành dân như thế nào. Bản thân mỗi ông bà hãy cõng chiếc va li hoặc khệ nệ xách túi hành lý leo lên tầng 4 tầng 5 nóng bức chật chội để tự mình trải nghiệm xem nào. Xe đưa xe rước mãi rồi, bụi không dính gót giày, nay thử làm dân một lần cho biết.

Xin nhớ rằng, cán bộ làm gì cũng phải đặt quyền lợi của dân chúng lên trên hết, vậy mà chúng chỉ cốt nhẹ cho chúng, còn đổ hết gánh nặng nề vất vả khổ sở cho dân. Chúng khoe thực hiện phân làn tạo được làn đường thông thoáng vắng vẻ, nhưng vắng thế để làm gì khi người dân phải chen chúc, vất vả, tốn kém, mang vác bồng bế cực khổ trăm bề. Người dân còn nghèo, họ có quyền chọn thứ dịch vụ phải trả ít tiền nhất, sao lại vì thế mà để chúng bắt chẹt họ, lấy thứ quyền hành mà chính dân đã buộc phải trao cho chúng nhằm hại lại dân.

Các ông bà đừng có cái thói dửng dưng trước nỗi đau của dân chúng, "cửa son rượu thịt để ôi/bao người chết đói xương phơi trắng đường" (câu thơ này, chắc ông Nguyễn Phú Trọng từng học Tổng hợp văn, lại là người thích thơ, thế nào chả biết).

Không chấm dứt được những hành vi tàn bạo với dân như thế, cũng chẳng khác gì thờ ơ trước đốm lửa trên đồng cỏ khô, rồi hối không kịp. Tôi bảo thật.

Nguyễn Thông

Ảnh của báo điện tử Zing: Hai mẹ con người đi tàu bay không thể chen lên lầu 5 đón xe nên buộc phải lết ra lề đường Trường Sơn chờ xe dưới trưa nắng gắt.



1 nhận xét: