Bạn bè

Tổng số lượt xem trang

Tìm kiếm Blog này

Hiển thị các bài đăng có nhãn bùi văn tùng. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn bùi văn tùng. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 10 tháng 2, 2023

Lịch sử và lịch sử vung nồi

Người của lịch sử VN thời hiện đại, trung tá Bùi Tùng (Bùi Văn Tùng, thời điểm trưa 30.4.1975 cấp bậc trung tá) đã về với lịch sử, đúng kiểu người lính thực thụ, không háo danh, không chịu cúi luồn, chẳng thèm chấp những ô trọc ở đời.

Lứa chúng tôi, thời điểm 30.4.1975 đã ngoài tuổi 20, tức là nhận thức đã khá chín, vẫn còn nhớ những gì lịch sử diễn ra khi ấy, được chính báo chí cách mạng phản ánh khá khách quan bởi người ta chưa kịp bóp méo, không có thì giờ làm cho nó méo mó với ý đồ cá nhân. Hai nhân vật được nói tới nhiều nhất trong cuộc chiếm dinh Độc Lập trưa ấy là trung tá Bùi Tùng người thảo lời đầu hàng của tổng thống Dương Văn Minh, và trung úy Bùi Quang Thận người cắm cờ trên nóc dinh. Đại úy Phạm Xuân Thệ có được nhắc tới nhưng rất mờ nhạt. Đó là sự thực.

Để xác minh chuyện này rất dễ, chỉ cần vào các kho lưu trữ, kho tư liệu lục tìm là ra ngay, biết sự thật khách quan như thế nào, ai ngay ai gian. Nhưng người ta, với quyền lực trong tay, vì lý do nào đó, hoặc muốn đẹp tốt cả đôi bên, muốn tránh sự xấu chàng hổ ai, đã không chịu làm.

Chủ Nhật, 16 tháng 5, 2021

Ông Tùng và sự thật

Thế hệ tôi, vào thời điểm xảy ra sự kiện 11 giờ 30 ngày 30.4.1975 đã trưởng thành (tôi ngoài 20 tuổi), nên không phải không biết gì về lịch sử.

Những ghi chép, bản tin, hình ảnh, phim tài liệu phóng sự nóng phát trên tivi những ngày nóng đó cho thấy rõ Chính ủy lữ đoàn xe tăng 203 (chứ không phải lữ đoàn trưởng) Bùi Văn Tùng, rồi đại úy Phạm Xuân Thệ, rồi trung úy đại đội trưởng Bùi Quang Thận..., ai làm gì, việc gì, nói gì đều rất rõ ràng, có bằng chứng hẳn hoi. Đó là thứ lịch sử dù chưa được đầy đủ nhưng khách quan.

Vậy mà chỉ vài năm sau, tất cả những phơi bày tưởng như đã hiển nhiên không thể sai lệch dần dần bị méo mó, biến dạng, do chủ ý của con người, của kẻ có quyền, của đám thất nhân tâm, của giới chóp bu trở xuống. Nó cứ ngầm có chủ ý, chứ không trắng trợn cướp công như vụ "Đại thắng mùa xuân".

Đây không phải là sai nhầm kiểu vụ xe tăng nào húc đổ cánh cổng dinh Độc Lập vào dinh đầu tiên do nhầm lẫn không phân biệt được cụ thể cảnh bấn loạn, mà là cố ý nhầm.