Bạn bè

Tổng số lượt xem trang

Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 21 tháng 3, 2025

Bàn trà chủ nhật (phần 2)

Hôm nay thứ sáu nhưng đây là phần 2 của "Bàn trà chủ nhật" ạ.

Không phải ngẫu nhiên ông Tô Lâm đưa ra những khái niệm/cụm từ ngữ/từ mới, chẳng hạn “kỷ nguyên mới”, “điểm nghẽn”… rất nhạy cảm. Thời ông Trọng làm mưa làm gió suốt hơn chục năm, cả cán bộ lẫn dân thường, không ai dám nói dám dùng những từ ngữ ấy bởi bị coi là đụng chạm, thù địch, âm mưu “lợi dụng các quyền tự do dân chủ xâm phạm lợi ích của nhà nước, quyền và lợi ích hợp pháp của tổ chức, cá nhân”, có thể đi tù.

Khi người đứng đầu luôn tự sướng “Đất nước ta chưa bao giờ có được cơ đồ, tiềm lực, vị thế và uy tín quốc tế như ngày hôm nay” (câu này được ông Trọng nhắc đi nhắc lại nhiều lần mỗi khi có dịp, từ năm 2021 tới 2024), “Mây đen bao phủ toàn cầu nhưng mặt trời vẫn tỏa sáng rực rỡ ở Việt Nam” (phát biểu năm 2019 và sau cũng nhắc lại nhiều lần) thì đố đứa nào dám đòi vào kỷ nguyên mới, đòi tháo điểm nghẽn. Hiện tại tốt đẹp như vậy rồi, đòi vào kỷ nguyên mới có nghĩa là phủ nhận, chưa hài lòng hiện tại. Phát triển thông suốt như thế rồi, lấy đâu ra điểm nghẽn. Cãi với người chỉ sống bằng lý luận, nhắm tịt mắt trước hiện thực, nói thẳng ra chỉ có chết.

Thứ Tư, 19 tháng 3, 2025

Lời chân thật

Tôi quý trọng nhiều việc ông Tô Lâm đang làm, mong ông làm được và thành công nên thẳng thắn góp ý điều này. Những người thờ ơ thì họ kệ, kiểu như tội gì ôm rơm rặm bụng, chẳng phải đầu cũng phải tai. Tôi thì không. Thấy ông và bề tôi (của ông) làm được điều tốt thì lấy đó làm phấn khởi, cảm nhận ông có nguy cơ bị chê cười thì can gián để biết mà tránh. Tới tuổi này rồi, tôi chả sợ gì ngoài sợ mệnh trời. Nếu gán tôi là thế lực thù địch thì chỉ thù địch cái xấu cái ác.

Hôm 17.3 (2025), nhiều báo mậu dịch hồ hởi đăng “Gần 500 diễn viên tham gia vở đại nhạc kịch kể về cuộc đời đại tá Tô Quyền”.

Đại tá ở xứ này đông hơn quân Nguyên, hầu như không mấy ai biết. Em tôi, cháu tôi ăn lương đại tá, nhưng cả làng chả mấy ai biết. Đại tá phổ cập chẳng khác gì phổ cập trung học cơ sở. Ra ngõ gặp đại tá.

Tướng xứ này cũng nhiều như lợn con, nhất là dưới thời ông Nguyễn Tấn Dũng. Ông phong tướng lia chia, dễ như rút ra từ túi áo, đếm mệt nghỉ, cả công an lẫn quân đội hơn 800 tướng. Chỉ tổng biên tập một tờ báo ngành mà cũng trung tướng, trưởng đoàn ca múa đeo lon thiếu tướng… Tướng nhiều tới mức thiên hạ nỏ biết là ai, huống hồ đại tá… quèn.

Thứ Ba, 18 tháng 3, 2025

Không có vùng cấm

Thời ông Trọng, ổng chống tham nhũng rất quyết liệt (nghe đồn vậy). Lò cháy rừng rực. Chính ông ấy luôn nhắc nhở bề tôi, bộ hạ rằng "không có vùng cấm". Ai nghe cũng phấn khởi, chỉ có điều không tin lắm.

Giờ thì tôi không tin cả ông ấy lẫn bề tôi. Cấm bỏ mẹ đi, chứ ở đó mà không.

Báo mậu dịch viết ra chứ không phải tôi bịa, mà báo cũng chỉ dựa vào kết luận điều tra chứ chắc bản thân nó không muốn viết lừng khừng ỡm ờ. Nhưng có người bảo nói toẹt mẹ nó ra có khi mất hay bởi "lãnh đạo cấp trên" đâu phải chỉ một đứa.

Tuổi Trẻ viết: Cựu chánh văn phòng Huyện ủy Mang Thít nhận 75 tỉ, chi một phần mua đất cho "lãnh đạo cấp trên".

VnExpress viết: Hậu "Pháo" tài trợ 75 tỉ đồng cho huyện Mang Thít để lấy lòng "lãnh đạo cấp trên".

v.v..

Chủ Nhật, 16 tháng 3, 2025

Bàn trà chủ nhật

- Hôm qua, thứ bảy 15.3, các cơ quan truyền thông nhà nước đều thông tin Tiểu ban văn kiện của đại hội 14 họp. Đứng đầu tiểu ban này tất nhiên ông Tô Lâm, bởi đây là bộ phận quan trọng nhất chuẩn bị đại hội. Ông Trọng các nhiệm kỳ trước đều vậy, giành đứng đầu. Nó (tiểu ban văn kiện) quan trọng bởi đưa ra đường lối chính sách, vạch hướng đi. Mà nó đã đưa ra rồi, thì đại hội cứ thế biểu quyết, bàn bạc chỉ cho có. Đại hội (tức trung ương) đã biểu quyết rồi thì từ trên xuống dưới, nhà nước, chính phủ, quốc hội tới tận thôn ấp cứ thế làm. 5 năm sau mới có thể điều chỉnh khi chuẩn bị đại hội kế tiếp. Dài lắm, chứ không phải như người ta nói “5 năm, mới bấy nhiêu ngày” tự sướng.

Kể từ ông Trọng - nhà lý luận suông vĩ đại, trở về trước, điều quan trọng nhất trong những điều quan trọng của văn kiện đại hội đảng là vấn đề đường lối, vẫn một mực trung thành, “kiên định con đường đi lên chủ nghĩa xã hội”, bởi người cộng sản có niềm tin rằng chỉ có chủ nghĩa xã hội mới thực sự đem lại cuộc sống ấm no, công bằng, hạnh phúc cho con người. Suốt hơn 2/3 thế kỷ họ đã tin như thế, một niềm tin mù quáng trong khi lý luận và thực tiễn đối lập nhau một trời một vực. Chừng ấy thời gian, nếu chủ nghĩa xã hội thực sự như họ nghĩ thì nước này thành thiên đường từ lâu rồi, đám G7, Qatar, Thụy Sĩ chỉ có xách dép lẽo đẽo theo, còn bọn Sing, Hàn, Thái đứng đó mà mơ.

Điều may mắn cho nhân loại, cho rất nhiều nước trên địa cầu đã một thời u mê hoặc bị ép buộc, là chủ nghĩa xã hội với thứ học thuyết trên mây của nó đã sụp đổ, tan tành. Nó bị các nạn quốc ném vào sọt rác, để rảnh chân rảnh tay làm ăn bước trên con đường mới, xây dựng hạnh phúc thực sự, chứ không phải thứ hạnh phúc giấy chỉ dành cho một đám người.

Thứ Sáu, 14 tháng 3, 2025

Anh Nguyễn Thụy Kha

Tôi không có hân hạnh chơi với anh Nguyễn Thụy Kha, cũng không được làm bạn, cả đời chỉ gặp nhau mấy lần trong đám đông, trò chuyện riêng với nhau nếu tính đủ cộng gộp lại cũng chỉ mươi phút.

Ấy, cứ bộc bạch như vậy cho thật thà, tránh điều “thấy người sang bắt quàng làm họ”. “Chức” cao lắm với tôi cũng chỉ là đồng hương bác Kha, cùng quê xứ Phòng.

Hôm qua 13.3.25, đọc tin bác Kha mất, tôi không vội nói gì bởi ngại thiên hạ bảo mình “đu trend” này nọ. Hôm nay, khi bác đang ngủ yên nghỉ ngơi sau cuộc “cộng thùy tranh tuế nguyệt” (đua tranh cùng năm tháng) rồi, tôi nguyện cầu bác lên đường thong dong và chỉ kể tí ti về người mình kính trọng, yêu mến.

Lứa chúng tôi kém bác Kha gần chục tuổi nhưng nghe tên bác hơi bị nhiều. Nguyễn Thụy Kha thuộc thế hệ áp chót của nền văn nghệ thời chống Mỹ, cùng đội ngũ Nguyễn Duy, Nguyễn Trọng Tạo, Hoàng Nhuận Cầm, Nguyễn Việt Chiến… chênh nhau một đôi tuổi. Đều có tài, dẫu chưa xuất chúng như Phạm Tiến Duật nhưng họ thuộc hạng “vua biết mặt, chúa biết tên”. Tôi nghe tên bác Kha từ thời sinh viên, nể lắm, có lần khoe với bạn để thập thò ý “ông này đồng hương với tao đấy”. Tôi cũng thường nhầm sáng tác của Nguyễn Thụy Kha với của Nguyễn Trọng Tạo, Nguyễn Đình Bảng - những người viết văn, làm thơ, sáng tác nhạc nhanh nhoay nhoáy.

Thứ Năm, 13 tháng 3, 2025

Báo dốt

Tôi ít khi chê bai người khác, nếu có nói/viết gì cũng chỉ cốt vạch (cào) ra cái dở của họ mà thôi. Nhưng trường hợp này thì phải nói thẳng là dốt. Người đọc thời nay quay lưng với báo, nhất là báo quốc doanh, bởi họ khó chịu với thứ dốt như vậy.

Cụ thể, báo Vietnamnet (VNN) trong bản tin đăng ngày thứ hai 10.3.2025 lúc 20 giờ 27 viết (cả trên tít lẫn trong bài): “Indonesia bắn 21 loạt đại bác chào đón Tổng Bí thư Tô Lâm và Phu nhân”.

Đứa viết và đứa duyệt đăng đều không chỉ dốt tiếng Việt, mà còn không có kiến thức về nghi lễ này.

Trong trường hợp đón khách quý, những nhân vật đặc biệt, khi hành xử phép ngoại giao người ta thường bắn đại bác để chào mừng. Vụ này có nguồn gốc từ xưa, ai muốn biết cứ tra gu gồ, tôi không cần nhắc ra đây. Bắn 21 phát, xin nhớ là phát.

Thứ Ba, 11 tháng 3, 2025

Đâu chỉ ‘Hàm cá mập’

Xứ này vốn đã nhiều chuyện, ngay cả lúc ăn lúc ngủ, chuyện lớn chuyện nhỏ chả sơ sểnh tí nào, nên khi chính quyền Hà Nội định phá tòa nhà Hàm cá mập và giải tỏa một số công trình mặt tiền đường Đinh Tiên Hoàng ven hồ Gươm, thế là thiên hạ tha hồ bàn tán, chuyện nở như ngô rang. Nói mãi chuyện Ukraine, chuyện Trump cũng chán.

Chính quyền luôn là nơi cung cấp đề tài mới cho dân buôn chuyện, bà tám, các nhóm buôn dưa lê, thông tấn xã vỉa hè, mạng xã hội. Xứ này không sợ bị cắt starlink. Có đâu mà cắt, và lại nếu có rồi bị cắt, dân ta vẫn phát sóng mồm được như thường.

Ở thủ đô (chữ “thủ đô” chỉ cần viết thường, chữ “tổ quốc” cũng vậy, chả biết ông bà nào quy định bắt phải viết hoa, rõ thật là), kể ra những công trình kiến trúc xấu xí có mà đầy, đâu phải chỉ con cá mập há hàm ven hồ Gươm kia.

Chả cần kể đâu xa, ngay lối Đinh Tiên Hoàng sát hồ, cứ tính từ ngã tư Tràng Tiền (nơi gặp nhau 4 con đường) về tới nhà Hàm cá mập, tới quảng trường Đông Kinh Nghĩa Thục, những công trình mới sau 1975 như nhà bưu điện (do Trung Quốc xây), tòa nhà trụ sở ủy ban thành phố (chỉ cần gọi ủy ban là đủ, nên bỏ chữ nhân dân màu mè đi), rồi xung quanh nữa là cung thiếu nhi (có cái tháp kỳ cục), nhà bảo tàng Hà Nội (lộn ngược)… trông gớm chết.