Mấy bữa ni ngột ngạt nhiều chuyện nhưng không muốn viết. Thiên hạ nhì nhằng về bà Hoàng Yến gian dối để chui vào nghị trường nhưng tôi chả muốn tham gia bởi tôi không muốn đánh một người đàn bà. Bồi thêm một đòn đâu có hay ho gì.
Nhưng điều này thì không thể dừng. Đó là tay bá vơ nào đó tự xưng đại tá Nguyễn Biên Cương viết thư chửi ông cụ thiếu tướng Nguyễn Trong Vĩnh. Hãy dẹp qua một bên sự kính lão đắc thọ bởi với loại người ấy đâu cần kính ai, tôi chỉ phát bực về cái kiểu lên giọng dạy dỗ, xưa như tuyên giáo vài chục năm nay, của anh ta. Mà dù có là đại tá thực đi chăng nữa cũng phải lôi ra quất cho mấy chục roi vào đít mà mắng rằng, mi thì biên cương hải đảo cái gì, chỉ chăm chăm lựa thời bán nước thôi.
Sẽ có ai đó bảo “lúc đó” là lúc nào, khiến bàn dân thiên hạ phải quát lên: lúc bọn giặc Tàu cộng nó há mõm nhe nanh nhai xé đất này dân này chứ lúc nào nữa. Cứ nghe tay Nguyễn Biên Cương thì có mà ngồi đó chịu trói, cúi đầu ngoảnh về phương bắc, lại chả lũ lượt theo tiền nhân Trần Ích Tắc, Trần Kiện, Lê Chiêu Thống bệ chầu ư.
Xếnh xáng Cương chửi cụ Vĩnh; Cương dọa dẫm, Cương lên giọng dạy dỗ những người mà y kết cho cái tội ngu dốt, bị lợi dụng, lôi kéo vào phong trào yêu nước giả hiệu. Tự cho mình là tỉnh táo, quán triệt quan điểm đường lối của đảng, quan điểm ngoại giao khéo léo mềm mỏng của nhà nước, đóng vai tên lính xung kích bảo vệ chế độ, Cương không cần giấu diếm rằng những ai không cùng chung suy nghĩ với y đều là phản động, cơ hội, ngu si. Này đương sự Cương, yêu nước không có sự độc quyền nhé, ngay cả yêu chế độ cũng thế, không được độc quyền. Tôi có cách yêu nước của tôi, không cần phải giống anh. Tôi có cách yêu chế độ của tôi, anh yêu bằng cách nịnh khen, tôi yêu bằng cách phê phán, xây dựng nó, đừng có mà lên mặt. Nói cho mà biết, người như cụ Vĩnh chả cần cái thứ nhà anh dạy dỗ đâu, tài sản yêu nước yêu dân của cụ cho loại như anh cả vài triêu người xài vài năm không hết. Đừng làm phách nhé.
Anh đại tá (chờ thư từ Trung Quốc) à, anh mắng mỏ các ông Nguyễn Huệ Chi, Phạm Toàn, Nguyễn Xuân Diện, Phạm Đình Trọng… là chuyện của anh, nhưng anh kết án các ông ấy hơi sớm đó. Rồi lịch sử sẽ hạ hồi phân giải, nhân dân sẽ trả lời ai đúng ai sai, ai lòng trong trắng có tâm hồng với đất nước, ai đen bạc lựa thời để sống vinh thân phì gia. Thật lạ đời, cái thời gì mà những người dấn thân với đất nước lại bị chửi mắng, quăng quật hành hạ. Thế thì thời mạt chăng.
Lâu nay tôi, một kẻ dân hèn, thỉnh thoảng được lắng nghe những ý kiến của cụ Nguyễn Trọng Vĩnh. Tuổi gần bách tuế nhưng nỗi niềm ưu ái thế sự, thời cuộc, dân nước của cụ vẫn xanh như thuở chàng trai lên đường gia nhập Vệ quốc đoàn. Cụ là số ít ỏi những người còn sống bây giờ hiểu chân tơ kẽ tóc, tim đen của bọn cộng sản Trung Quốc, và là số ít hơn trong số ít ấy dám nói lên để thức tỉnh dân mình. Anh Cương ơi, anh phê cụ Vĩnh lối này là anh chọc vào tổ kiến lửa rồi, dân không tha anh đâu. Để chứng minh cho anh thấy những điều mà cụ thiếu tướng lo lắng là sự thực, tôi xin dẫn cho anh đọc đoạn này, và nhớ rằng đừng dại dột phê phán gì nhé, đây là nhận định của đảng, sau vài chục năm đau đớn mới rút ra được: “Trên thế giới chưa có những người lãnh đạo một nước nào về mặt chiến lược đã lật ngược chính sách liên minh, đổi bạn thành thù, đổi thù thành bạn nhanh chóng và toàn diện như những người lãnh đạo Trung Quốc… Để làm suy yếu và nắm lấy Việt Nam, họ ra sức phá sự đoàn kết giữa ba nước ở bán đảo Đông Dương, chia rẽ ba nước với nhau, đặc biệt là chia rẽ Lào và Campuchia với Việt Nam. Đồng thời họ cố lôi kéo các nước khác ở Đông nam châu Á đối lập với Việt Nam, vu khống, bôi xấu, hòng cô lập Việt Nam với các nước trên thế giới.
Những người cầm quyền Bắc Kinh rêu rao cái gọi là “chủ quyền” của họ đối với các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Đầu năm 1974, với sự đồng tình của Mỹ, họ đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa, bộ phận lãnh thổ của Việt Nam để từng bước kiểm soát biển Đông, khống chế Việt Nam và toàn bộ Đông nam châu Á, đồng thời khai thác tài nguyên phong phú ở vùng biển Đông” (trích: Sự thật về quan hệ Việt Nam- Trung Quốc trong 30 năm qua”- NXB Sự Thật, 1979).
Những người cầm quyền Bắc Kinh rêu rao cái gọi là “chủ quyền” của họ đối với các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Đầu năm 1974, với sự đồng tình của Mỹ, họ đánh chiếm quần đảo Hoàng Sa, bộ phận lãnh thổ của Việt Nam để từng bước kiểm soát biển Đông, khống chế Việt Nam và toàn bộ Đông nam châu Á, đồng thời khai thác tài nguyên phong phú ở vùng biển Đông” (trích: Sự thật về quan hệ Việt Nam- Trung Quốc trong 30 năm qua”- NXB Sự Thật, 1979).
Anh không nghe cụ Vĩnh, mặc anh. Chúng tôi phải nghe cụ bởi chúng tôi phải chuẩn bị sẵn tinh thần để lúc giặc Tàu tràn qua thì dù già trẻ thế nào, sức lực thế nào chúng tôi cũng cầm súng bảo vệ đất nước. Nó mang bản chất bành trướng, nó không chờ lâu đâu, có cơ hội, thậm chí không có cơ hội, nó cũng đánh thôi. Tôi tin rằng lúc ấy trong đội ngũ chiến đấu bảo vệ đất nước chắc chắn có các ông Huệ Chi, Xuân Diện, Phạm Toàn, Phạm Đình Trọng, thậm chí cả ông Cù Huy Hà Vũ nữa nếu đã ra tù. Còn đương sự Nguyễn Biên Cương, chỉ sợ lúc ấy biến đâu mất, hay trong tay đang phấp phới lá cờ 5 sao.
20.4.2012
Nguyễn Thông