Thành ngữ này, “đi tắt đón đầu”, thực
ra chỉ được dùng phổ biến trong những năm gần đây, cụ thể là thập niên 1990 và
khoảng 2000-2005, sau đó có lẽ thấy cũng nhàm mà chả ép phê gì nên người ta ít
xài, dần bỏ, không mấy khi nhắc đến nữa. Cái gì cũng có thời hoàng kim của nó,
hết thịnh lại suy, còn với thành ngữ này có hết suy lại thịnh không thì tôi chả
dám chắc. Nhưng đúng là, khoảng một thập niên rưỡi ấy, trên mồm mấy ông cán bộ,
nhất là những ông lãnh đạo cấp cao và mấy ông tuyên huấn, cứ mở vòm ra là nghe í
ới “đi tắt đón đầu”. Còn báo chí thì thôi rồi, vô thiên khênh, hầu như ngày nào
cũng có bài chen vào cho bằng được cụm “đi tắt đón đầu”. Có thế mới thời thượng,
mới theo kịp thời đại.
Nghĩa của nó là gì, tạm hiểu nôm na
là không đi theo lối thông thường, lối cũ, lối mòn, lối mà nhiều người đang đi.
Không đi nữa, phải tìm con đường khác, quen gọi là đường tắt, ngắn hơn, mất ít
thời gian hơn, mà lại đạt được mục đích, kết quả nhanh hơn. Và tất nhiên, siêu
của đi tắt, là đón đầu, ông chạy mẹ nó lên trước, chặn ngay hàng đầu, có bao
nhiêu ông chớp tất, hứng tất, biến thành của ông, cứ cho chúng mày bở hơi tai xách
dép chạy theo. Đi tắt đón đầu suốt hơn chục năm đã thành chủ trương, đường lối
phát triển của một xã hội, một nền kinh tế đang mày mò, loay hoay chưa biết về
đâu; của một xã hội thiếu rất nhiều hạ tầng cơ bản cả về vật chất lẫn ý thức nhưng
cứ muốn ăn xổi ở thì, muốn đốt cháy giai đoạn. Nói chung là rất ảo tưởng, phi
thực tế, không tự lượng, tự đánh giá đúng lực của mình. Cũng những năm ấy, các
ông lãnh đạo đi đâu cũng kêu dân chúng, địa phương này nọ phải phát huy nội lực
nhưng thực ra cả một xã hội đang rã rời, sức tàn lực kiệt, chưa tính chuyện đổ
cháo, đổ nước đường vực nó dậy, lại cứ muốn bóp nặn, vắt kiệt nó. Lãnh đạo với tầm
nhìn như thế chỉ chết dân.
Thực ra không phải ai, không phải lúc
nào người ta cũng thích đi tắt đón đầu. Thậm chí còn ngược lại. Vị thi sĩ đa
tình Nguyễn Bính chả là ví dụ đáng nhớ ư: “Cái ngày cô chửa có chồng/Đường gần
tôi cứ đi vòng cho xa/Lối này lắm bưởi nhiều hoa/Đi vòng để được qua nhà đấy
thôi”. Tuy nhiên, nhiều khi đi tắt còn chả ăn ai, thứ nhất cự ly, thứ nhì cường
độ, nên đi vòng chỉ tổ mỏi chân. Thương ông Nguyễn Bính ngẩn ngơ trong cảnh “Bờ
rào cây bưởi không hoa/Qua bên nhà thấy bên nhà vắng teo/Lợn không nuôi, đặc ao
bèo/Giầu không dây chẳng buồn leo vào giàn”. Nó đi lấy chồng thì lợn chết đói.