Giới thiệu:
Cao Tự Thanh (tức Cao Văn Dũng) cựu sinh viên khóa 17 Ngữ văn, Đại học Tổng hợp Hà Nội là tay nghiên cứu Hán Nôm cự phách nhiều năm nay. Cuộc đời y như kho tư liệu, cảm hứng cho những nhà viết tiểu thuyết nhiều tập khai thác. Y là kẻ kênh kiệu nhưng có đủ sở học để bạn bè đồng môn chấp nhận vui vẻ sự kênh kiệu ấy. Nhớ hồi năm 1973 mình và thằng Trần Quang Tửu từ tầng 3 leo lên tầng 4 nhà C2 chơi với y (do là dân miền Nam nên Dũng được ưu tiên ở một mình trong cái nhà tắm bỏ hoang), y cho xem chiếc đầu lâu trắng hếu khiến mình sợ bủn rủn chân tay. Tửu bảo bọn miền Nam chúng nó kinh lắm, cái gì cũng khác người. Ai thế nào thì mình không biết chứ Cao Tự Thanh quả thế thật.
Bài Mạch đạo dòng đời nó viết đã lâu rồi, dù chỉ loanh quanh nói về lớp Hán Nôm nhưng mình đã xin được "giấy phép xuất bản của nó" đưa lên đây cho bạn bè kể cả bọn Văn và Ngữ cùng đọc mà nhớ những kỷ niệm K17 hồi xửa hồi xưa.
Mạch đạo dòng đời
CAO TỰ THANH
Vào
một buổi sáng mùa đông lạnh buốt cuối năm 1972, trong một ngôi đình cũ
kỹ ẩm thấp tối tăm tại khu sơ tán ở huyện Yên Phong tỉnh Hà Bắc, mười ba
sinh viên đầu tiên của ngành Hán Nôm bậc Đại học hệ chính quy khoa Ngữ
văn trường Đại học Tổng hợp Hà Nội bước vào buổi học đầu tiên. Họ ngồi
trên những túm rơm rải dưới đất, vở đặt trên đùi, nắn nót viết câu “Nhân
chi sơ, tính bản thiện” trong Tam tự kinh dưới sự chỉ dạy của
một ông thầy người miền Trung rất hay “quát nạt”. Ông thầy ấy tên Nguyễn
Đình Thảng, còn mười ba sinh viên ấy là Trần Kim Anh, Nguyễn Duy Chính,
Nguyễn Văn Đường, Nguyễn Thị Lâm, Trần Thị Liên, Nguyễn Thúy Nga, Hoàng
Thị Ngọ, Trương Đức Quả, Nguyễn Công Việt, Trần Văn Viết, Võ Văn Sạch,
Nguyễn Hữu Tưởng và Cao Văn Dũng tức người viết bài này. Chưa ai quá hai
mươi tuổi – các sinh viên lớn tuổi mà phần lớn là bộ đội đi học nghe
nói học chữ Hán đều e ngại không dám xung phong.
Có
lẽ trước đó khoa Ngữ văn ít có chuyện các thầy đi thuyết phục, gợi ý
sinh viên mới nhập học vào học ngành này ngành kia. Nhưng năm chúng tôi
nhập học thì khác, ngành học mới nên các thầy cô đều quan tâm. Thầy Lê
Văn Quán lúc ấy là một fan Hán Nôm hăng hái nhất trong việc đi chiêu mộ
sinh viên Hán Nôm. Còn nhớ dáng vẻ của ông, lưng hơi gù, mắt lim dim,
hai tay khoanh trước ngực say sưa nói về ưu thế học vấn và tương lai học
nghiệp của ngành Hán Nôm, thỉnh thoảng lại nhấn mạnh bằng cách huých
huých khuỷu tay vào sườn (hay vai) người nghe với câu “Cậu (hay cô) đã
mường tượng được vấn đề chưa?”. Về sau cứ khi ông nghiêng vai lấy thế
chuẩn bị huých thì chúng tôi không dám né tránh nhưng đều nhịn cười đồng
thanh kêu lên “Mường tượng được rồi ạ”, để nhân lúc phát thoại nghiêng
nửa người trên ra khỏi tầm huých của ông. Hầu chuyện Quán sư phụ thì nói
chung phải kín đáo di động liên tục, đó có lẽ là điều tất cả chúng tôi
đều “mường tượng” được trước khi chính thức bái sư nhập môn.