Bạn bè

Tổng số lượt xem trang

Tìm kiếm Blog này

Hiển thị các bài đăng có nhãn công nhân. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn công nhân. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Sáu, 21 tháng 6, 2019

Giai cấp vô sản

Thời đi học, đám chúng tôi đứa nào cũng được nhồi nhét mớ lý luận, như một thứ chân lý: Giai cấp công nhân (còn gọi là vô sản) là lực lượng lãnh đạo cách mạng. Chỉ có nó là giai cấp tiên phong, dẫn dắt, đứng đầu, bởi đại diện cho phương thức sản xuất tiên tiến, tính tổ chức kỷ luật cao, và nhất là "làm cách mạng, nếu có mất chỉ mất xiềng xích; còn được, thì được cả thế giới". 

Nông dân xứ ta đông, nhưng không thể lãnh đạo, bởi cứ như nhận xét của đảng (tự xưng là đội tiên phong của giai cấp công nhân, tức là nhất của nhất), thì đó là đám quần chúng ô hợp, lạc hậu, vướng vào ý thức sở hữu tư nhân, không triệt để cách mạng, nay thế này mai thế khác. Vô sản liền lợi dụng nông dân, tạo thành khối liên minh công nông. Còn đám trí thức, tiểu tư sản thì không tin được, do lập trường dao động, ngả nghiêng, nói chung là rất vớ vẩn.

Mớ lý luận ấy khiến giai cấp công nhân sướng rơn, tự thấy mình quan trọng tới mức mình chỉ cần hắt hơi sổ mũi là hòa bình thế giới cũng bị ảnh hưởng.

Suốt gần trăm năm ở xứ này, người ta cứ miệt mài đấu tranh giai cấp, cứ ai thắng ai, lôi dân lành vào các cuộc đấu đá, tương tàn. Không đánh nhau thì không phải là đảng. Khi có sự phân biệt giai cấp thì đấu đã đi một nhẽ, mà khi ranh giới giai cấp bị xóa nhòa vẫn cứ đấu ác liệt. Không khác gì đánh nhau với kẻ thù vô hình. Ai không tin, cứ giở điều lệ đảng mà coi. 

Thứ Ba, 8 tháng 12, 2015

Những bài hồi học vỡ lòng và lớp 1

Khi tôi bắt đầu đi học, đầu thập niên 60, đứa trẻ nào cũng thế cứ phải 1 năm học vỡ lòng đã rồi mới được vào lớp 1. Như vậy, thực ra đó là chương trình 11 năm chứ không phải 10 năm như người ta vẫn nói. Lúc này, nhà nước đã cho biên soạn sách giáo khoa mới, không còn dùng bộ Quốc văn giáo khoa thư và Luân lý giáo khoa thư nữa.

Đến nay đã hơn nửa thế kỷ, tôi còn nhớ bập bõm những bài học, bài tập đọc của sách vỡ lòng và sách lớp 1, nên nhớ lại và sẽ lần lượt biên ra đây. Chẳng hạn bài ni thật dễ thương:


Nếu không có bác công nhân
Lấy đâu nhà cửa trú thân đêm ngày
Áo quần ta mặc ai may
Lấy đâu máy móc dựng xây nước nhà.


Lời bình ngắn: Thời ấy, công nhân là số 1, giai cấp tiên phong, được ca ngợi nhất. Chỉ có điều, do quá khen nên quá đà. Máy móc thì còn có vẻ công nhân chứ nhà cửa, quần áo thì mắc mớ gì đến công nhân. Cái nhà tường đất lợp rơm rạ do thày bu tôi là nông dân đắp nên, không có tí yếu tố công nhân nào dính vào. Quần áo do mấy ông thợ may làng may, như ông Cảnh, ông Phúng, tiền công 5 hào/cái, cũng chả dính gì đến công nhân. Họa ra thì công nhân có dệt tấm vải thôi.


Hồi tôi còn bé, cả làng tôi chỉ có vài người đi làm công nhân ngoài phố, có lương, được dân làng nhìn kính nể lắm. Mà cũng chỉ là lao động chân tay bình thường, như chú Chung cạnh nhà tôi làm thợ mộc ngoài cảng, ông Phòng xóm Bến chồng bà An lái xe trên Hà Nội, mấy người con cụ Hàn, cụ Đa, hoặc con anh Hán trong làng là anh họ tôi làm thợ ngoài Phòng... Được thoát ly, ly hương ly nông, làm công nhân là ao ước của hầu hết thanh niên nông thôn lúc bấy giờ. Còn bây giờ, ai cũng có thể làm thuê dưới danh hiệu "công nhân".


Nguyễn Thông