Bạn bè

Tổng số lượt xem trang

Tìm kiếm Blog này

Hiển thị các bài đăng có nhãn bi kịch. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn bi kịch. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 22 tháng 3, 2017

Những nghịch lý chết người hay bi kịch của một quốc gia

NGUYỄN QUANG DY

“Chính trong những khoảnh khắc đen tối nhất, ta phải tập trung để thấy được ánh sáng” (It is during our darkest moments that we must focus to see the light - Aristotle)

Một số nghịch lý chết người có thể làm chính trị suy đồi và kinh tế tụt hậu, dẫn đến bi kịch quốc gia. Nguyên nhân chính là do hội chứng cực đoan và ngộ nhận, vì cực đoan thường dẫn đến vô cảm và ngộ nhận thường dẫn đến vô minh. Vô cảm và vô minh vốn là bi kịch lớn của con người, như một căn bệnh mãn tính rất khó chữa.

Tại các nước đang chuyển đổi (nhưng “không chịu phát triển”), cực đoan và ngộ nhận cản trở cải cách thể chế và hòa giải dân tộc, bỏ qua những cơ hội sống còn để phát triển, làm đất nước ngày càng suy yếu, cạn kiệt, và phụ thuộc, dễ mất độc lập và chủ quyền. Vì vậy, muốn thoát khỏi vấn nạn đó, để “kiến tạo” và phục hưng đất nước, người Việt phải nâng cao dân trí và đổi mới tư duy, để cải cách thể chế và dân chủ hóa.

Nhưng trong bối cảnh phân hóa nội bộ hiện nay, ai ủng hộ và ai chống lại cải cách thể chế? Theo Lê Kiên Thành, “Nếu những người có chức có quyền giàu lên nữa thì đất nước này sẽ sụp đổ… Chúng ta sẽ phải đứng về một phía chống lại 1/3 chúng ta, mà 1/3 này là những người vừa có tiền vừa có quyền, những người đang được hưởng lợi từ thể chế hiện giờ... Đó là những nghịch lý mà chúng ta đang phải đối mặt”.

Cực đoan và hận thù hay “tù nhân của quá khứ”

Khi xem xét lại chiến tranh Việt Nam, người ta nhận ra “một cuộc chiến sai lầm, sai lầm về địa điểm, sai lầm về thời điểm, và sai lầm về địch thủ” (a wrong war, at the wrong place, at the wrong time, with the wrong enemy – John Kennedy, Oct 13, 1960). Đó là một bài học lịch sử cho cả hai bên, vì ngộ nhận dẫn đến nghịch lý chết người. Phải chăng lịch sử có thể rẽ ngả khác, nếu John Kennedy nghe lời khuyên của George Ball (thứ trưởng ngoại giao, đã khuyên tổng thống đừng đưa quân vào Việt Nam). Những người “thông minh tài giỏi nhất” (the best and the brightest) cũng có thể ngộ nhận và mắc sai lầm.

Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2012

Lời nói đau lòng

Tôi không thể viết được gì hơn, chỉ ghi lại lời nói của em bé 5 tuổi trong vụ tên sát nhân man rợ xả đạn giết chết 20 em nhỏ tại trường tiểu học ở bang Connecticut (Mỹ) hôm 14.12:
"Con không muốn chết. Con muốn ăn Giáng sinh".
Và tôi đã khóc.
Mong sao loài người không bao giờ xảy ra những chuyện đau lòng như vậy nữa.

15.12.2012
Nguyễn Thông

Thứ Tư, 5 tháng 12, 2012

Nhân danh yêu nước để phê phán một cách khốn nạn đối với những người có lòng yêu nước

Định không viết nhưng ôm mối giận trong lòng thì đêm nay dài biết bao nhiêu. Và tự hỏi tại sao có những loại người mồm loa mép giải khốn nạn như thế. Tự hỏi tại sao có tờ báo cố tình làm càn đăng thứ bài loạn ngôn như thế. Thời buổi suy đồi đến vậy rồi sao?

Chả là đọc bài Sau Bình Minh 02 lại có những "đại ngôn" về lòng yêu nước (trên trang điện tử báo Năng lượng mới - Petrotimes, xem toàn văn ở đây), nghe tác giả lên giọng dạy đời, lý sự cùn về lòng yêu nước, mình cũng định mặc xác nó. Nhưng đến đoạn này thì phải chửi, buột mồm chửi tiên sư cha quân khốn nạn. Y viết rằng (nguyên văn): "Khi tôi kể cho bác tôi về một cuốn nhật ký nổi tiếng của một người lính trẻ tuổi hai mươi và ngỏ ý muốn mua một cuốn tặng bác. Bác tôi từ chối và nói với tôi rằng: "Con ạ, nếu mỗi người lính khi ra trận, thay vì viết mà chỉ cần bắn bị thương một kẻ thù thôi, thì miền Nam có thể giải phóng rất lâu trước 1975".

Không cần giải thích, chắc nhiều người hiểu tác giả bài báo đề cập đến cuốn nhật ký nổi tiếng Sống mãi tuổi đôi mươi của liệt sĩ Nguyễn Văn Thạc. Con người anh Thạc thế nào, giá trị cuốn nhật ký ra sao, chúng ta rõ cả rồi, tôi không cần nói thêm nữa.

Tôi không biết ông bác của tác giả là ai nhưng chỉ riêng thái độ phủ nhận, coi thường những ghi chép của một người lính - liệt sĩ trong chiến tranh, không chỉ bằng mực mà cả bằng máu mình, đã đủ nói lên bản chất. Ông ta và cháu ông ta- kẻ đang cao giọng răn dạy người khác- cố tình lờ đi một điều anh Thạc là liệt sĩ, hy sinh oanh liệt trên chiến trường. Anh viết nhật ký không có nghĩa anh không làm tròn phận sự của người lính. Cũng như anh, các anh chị Đặng Thùy Trâm, Hoàng Kim Giao, Chu Cẩm Phong (đều được nhà nước phong anh hùng)... để lại cho đời những dòng nhật ký mà thế hệ sau vô cùng biết ơn, kính phục. Cái "ông bác từ chối nhật ký" kia chả biết đã bắn bị thương được mấy tên địch góp phần vào giải phóng miền Nam nhưng xem ra chả đáng để chúng ta nhắc đến, còn đứa cháu của ông ta thì quá khốn nạn. Phỉ báng, hạ thấp người như anh Thạc, chị Trâm, anh Phong, anh Giao, hạ bệ các anh hùng liệt sĩ, vậy thì loại người đó đã tự đóng giá treo cổ mình. Bi kịch ở chỗ thứ người đó lại được lên giọng chửi bới người có tâm với đất nước, thuyết giáo dạy người ta phải yêu nước như thế này thế khác. Bi kịch.

Chủ tịch nước Trương Tấn Sang có nói, đại ý rằng lòng yêu nước của người dân dù ít dù nhiều đều rất đáng quý, đáng trân trọng. Lúc này đây, khi lũ cầm quyền Trung Quốc đang nhe nanh múa vuốt chực động binh ăn tươi nuốt sống nước ta, đã không biết lên án những kẻ đồng chủng ngậm miệng ăn tiền chỉ biết co vào vỏ ốc cá nhân, vinh thân phì gia nhan nhản trong xã hội, lại bày đặt lý do này nọ để dội gáo nước lạnh vào ngọn lửa nhiệt tình, vào lòng yêu nước hừng hực của nhân dân, chúng bay nên tự vấn có còn là người, người Việt nữa không.

5.12.2012
Nguyễn Thông


Thứ Năm, 8 tháng 12, 2011

Bi kich chọn nhầm

BÁ TÂN

Cuối năm, nhiều tỉnh thành tiến hành họp HĐND. Đã thành thông lệ, phiên khai mạc và phiên chất vấn- trả lời chất vấn được truyền hình trực tiếp. Hồi họp QH, nhân dân cả nước chăm chú theo dõi phiên chất vấn và trả lời chất vấn, nay hội đồng ở các địa phương họp hành, bà con cũng quan tâm theo dõi không thua kém. Một bên là đại sự quốc gia, vấn đề của mọi vùng miền. Một bên là của địa phương, đặt ra và giải quyết vấn đề ngay trên “sân nhà”. Quốc hội được ví như là đội bóng quốc gia. HĐND các tỉnh như là đội bóng của địa phương. Cả hai đều được cổ vũ nồng nhiệt, không hiếm những vấn đề được khán giả mổ xẻ đến nơi đến chốn, thậm chí có lúc rát cả tai. Vì yêu đội bóng, muốn cho các cầu thủ chơi hay chơi đẹp, khán giả trải hết lòng mình bằng nhiều cử chỉ. Thái độ của nhân dân với quốc hội, với HĐND các địa phương cũng tương tự như vậy. Sức chịu đựng của dân có giới hạn, đó là việc cần nhớ, nếu cố tình quên sẽ phải trả giá.

Người chất vấn tại kỳ họp dĩ nhiên là đại biểu HĐND, đại diện cho cử tri nơi đã bỏ phiếu bầu họ. Chất vấn cái gì, chất vấn như thế nào. Đó là thước đo năng lực nhận biết cũng như trách nhiệm của người đại diện cho cử tri. Chất vấn phải trúng và đúng. Vấn đề được chất vấn phải là tiếng nói từ lòng dân. Thời buổi hiện nay có trăm ngàn thứ người dân quan tâm, có cả niềm vui và sự bất bình bức xúc. Nếu gần dân, thật sự xứng đáng đại diện cho cử tri, đại biểu HĐND có thể đưa ra hàng loạt vấn đề cần được chất vấn. Cuộc sống thường ngày của người dân trở thành “kho tư liệu” có đủ thứ cần làm sáng tỏ thông qua chất vấn. Cần gì phải lên tận cung trăng, sao hỏa. Chẳng phải soi vào kính hiển vi mới thấy chuyện bất an, bất ổn của người dân. Tràn ngập vấn đề cần được chất vấn.

Vấn đề là ở chỗ có biết chất vấn và có dám chất vấn hay không. Không biết chất vấn là thể hiện năng lực yếu kém, là người nhìn cuộc sống không thấy vấn đề. Nhận ra vấn đề mà không dám chất vấn, người như thế không xứng đại diện cho dân. Biết vấn đề bức xúc của dân nhưng không dám mổ xẻ, đó là né tránh, thậm chí tiếp tay cho những phần tử hành dân. Dân ta tinh lắm. Không chờ hết nhiệm kỳ, chỉ cần một vài phiên họp là đủ căn cứ “xếp hạng” từng quý vị đại biểu HĐND. Cứ 5 năm một nhiệm kỳ. Bên cạnh những “bia đá” lưu trong sổ sách tính theo nhiệm kỳ, còn có “bia miệng” được dân chúng lưu truyền kính trọng hoặc dơ lên đặt xuống chê bai.

Thực tế cho thấy, có vị chỉ tham gia một nhiệm kỳ nhưng lưu danh sâu đậm. Nhưng cũng không hiếm vị “lưu ban” khóa này sang khóa khác thế mà chỉ để lại “vùng trắng” trong lòng dân. Khổ quá, khi cầm lá phiếu trong ngày bầu cử, người dân đâu có biết tường tận tính nết, năng lực của người đại diện cho mình. Đại biểu xứng đáng thì khỏi phải nói, còn những ứng viên thuộc diện lửng lơ, dân trót bầu, khi phát hiện ra thì đã quá muộn, đành phải sống chung với họ đến hết nhiệm kỳ.

Vợ chồng sống với nhau mà lựa chọn nhầm là tự gây ra bi kịch. Cử tri chọn nhầm người đại diện, dù là ngoài ý muốn, nhưng phải trả giá rất đắt. Biết thế vậy mà ở nhiều nơi, bài học cay đắng này cứ lặp đi lặp lại. Đành rằng người dân không đứng ngoài cuộc, họ có phần trách nhiệm nhưng nguyên nhân của nguyên nhân lại nằm ở chỗ khác.

Nơi đó người dân không được chạm vào.

BÁ TÂN