Bạn bè

Tổng số lượt xem trang

Tìm kiếm Blog này

Hiển thị các bài đăng có nhãn nguyễn công khế. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn nguyễn công khế. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 20 tháng 1, 2016

Môi trường

Nhà báo NGUYỄN CÔNG KHẾ

Tôi có quen một chị bạn. Chị là một phụ nữ mẫu mực và có nhan sắc vào những thập niên 70-80. Chị từng tham gia phong trào đấu tranh của sinh viên - học sinh từ rất sớm và sau này đã lên chức rất cao trong bộ máy của Đảng và Nhà nước Việt Nam. Một người của phong trào sinh viên - học sinh đấu tranh ở đô thị miền Nam nổi tiếng xinh đẹp, lại lên đến hàng nhất nhị phẩm trong chế độ. 

    Bỗng dưng đến một hôm tôi nghe tin về chị bây giờ, chị có mặt ở các nhà chùa để thiền và tụng niệm, ít khi chị có mặt ở chốn đông người, ít có mặt ở những chỗ gọi là gợi lại kỷ niệm xưa cũ hoặc hội hè. Một người phụ nữ khác mà tôi cũng từng biết, cũng từng rất danh tiếng, giờ đây chị ấy cũng đã cắt lìa khỏi mọi thứ có mối dây liên hệ với cuộc sống hiện đại này, kể cả internet và điện thoại di động. 
    Cuộc sống càng hiện đại của chúng ta hiện nay càng dẫn đến những hệ lụy khó tưởng tượng nổi. Tôi muốn nói tới một môi trường sống của chúng ta hiện nay. Tôi thường nói với các bạn bè tôi ở bên Mỹ và châu Âu rằng, Việt Nam có một cuộc sống mà tôi cho rằng thanh bình nhất và dễ chịu nhất có lẽ là thời niên thiếu của tôi: thời ông Ngô Đình Diệm. Thời đó cũng có thể đã diễn ra một số cuộc bắt bớ và “tình nghi” nhắm vào những người kháng chiến cũ nhưng tôi cho “diện” của nó không rộng lắm. 
    Chiến tranh lúc đó chưa lan ra tới mức: hàng ngàn tấn bom trút xuống đầu làng (nhạc Trịnh Công Sơn) như những năm về sau này. Cánh cò bay, ruộng lúa xanh trên những cánh đồng thẳng tắp, những dòng sông chảy qua những cánh đồng, những con cá rô đồng mập bởi được ăn những đòng đòng của mùa lúa Trì... với câu hát thanh bình văng vẳng đâu đây: đây phương Nam, đây ruộng Cần Thơ no lành. Tôi đi học trên những con đường làng mát rượi bởi bóng của những cây tre và hàng dương liễu. Rau quả chưa bao giờ bị bón chất độc hóa học.

Thứ Năm, 24 tháng 12, 2015

Những chuyện ít người biết về Nguyễn Công Khế (phần 3)

Huỳnh Tấn Mẫm, Nguyễn Công Khế và Tuần tin Thanh Niên

HOÀNG HẢI VÂN (nhà báo)

Những kẻ giấu mặt tung lên mạng những “bằng chứng” vu cho anh Khế “đuổi Huỳnh Tấn Mẫm ra khỏi nghề báo, cướp ghế Tổng Biên tập Báo Thanh Niên”. Việc bẻ cong sự thật khiến cho nhiều người kính trọng anh Huỳnh Tấn Mẫm nhưng không hiểu chuyện đặt vấn đề về tư cách Nguyễn Công Khế.

Câu chuyện về mối quan hệ giữa hai người sáng lập ra Tuần tin Thanh Niên trong những ngày tháng sơ sinh của tờ báo đã ngót nghét 30 năm rồi, nay không còn mấy người biết thực hư. Hầu hết những người làm báo Thanh Niên bây giờ cũng không hiểu thực chất câu chuyện. Nhưng tôi thì biết và còn nhớ rõ.

Hồi đó tôi chưa về báo Thanh Niên, nhưng tôi là Ủy viên Ủy ban Trung Ương Hội liên hiệp Thanh Niên Việt Nam, tất cả các cuộc họp của Trung Ương Hội bàn về Tuần tin Thanh Niên tôi đều tham dự. Tôi biết những chuyện công khai chính thức và cả những chuyện nhạy cảm bên lề.

Cho đến bây giờ, dù điều gì xảy ra thì tôi trước sau đều kính trọng anh Huỳnh Tấn Mẫm. Phải nói anh Mẫm là người có công đầu khai sinh ra tờ báo, không có anh, không có sự quyết tâm đi hết cửa này cửa khác của anh thì Thanh Niên không thể ra đời. Nhưng bảo rằng anh Mẫm lập ra tờ Tuần tin Thanh Niên rồi mới xin anh Khế về làm ở đó là nói không đúng. Anh Khế được chuyển công tác từ báo Phụ Nữ về Ban Mặt trận Thanh Niên Trung Ương Đoàn vào năm 1985, đã cùng với anh Mẫm chuẩn bị cho sự ra đời của tờ báo. Anh Khế chẳng có một mỗi quan hệ quen biết nào ở Trung Ương Đoàn cũng như các cơ quan Trung Ương, còn anh Mẫm thì đã là người nổi tiếng.

Bạn tù nói về Nguyễn Công Khế ở trong nhà tù Việt Nam Cộng hòa như thế nào?

Một công dân lên facebook chỉ nhận xét mặt chủ tịch tỉnh “kênh kiệu” bị phạt 5 triệu đồng, nhưng nhiều trang blog, fb lập ra chỉ để bôi xấu cán bộ lãnh đạo từ hạ tầng cơ sở đến thượng tầng kiến trúc "nhân một dịp gì đó" thì vẫn ngang nhiên tồn tại mà chẳng ai làm gì được.
Đó là bi kịch đang tồn tại trong đời sống chúng ta.
Bài viết sau đây của các đồng đội hoạt động cùng thời và cùng bị chế độ cũ bắt đi tù với Nguyễn Công Khế là Lê Văn Thọ, Lê Thị Ngọc Lan, Phạm Thị Tuyết Nhung, Nguyễn Duy Việt, Nguyễn Thị Ngọc Trinh, Nguyễn Thị Thọ, Huỳnh Thị Kim Kha. Tôn Nữ Thị Nga, Lê Thị Quỳnh Dung, Huỳnh Tấn Thọ, Nguyễn Cam, Đinh Công Hảo, Châu Chí Bảo, Đặng Văn Cự ... Tôi ở miền Bắc, đi bộ đội tháng 6 năm 1974 nên không biết, nhưng họ là những người trong cuộc nên có thể mang lại cho mọi người một nguồn thông tin để có cái nhìn khách quan hơn.
(Lời giới thiệu của nhà báo Nguyễn Thế Thịnh)

*
        Hiện nay, trên trang mạng xã hội xuất hiện hàng loạt bài viết về Nguyễn Công Khế, nguyên Tổng biên tập Báo Thanh Niên-Tổng Giám đốc Công ty Truyền thông Thanh Niên, khiến dư luận chú ý. Nếu đây là vấn đề minh bạch, chính đáng thì sao không nêu danh tính, địa chỉ cụ thể mà phải núp bóng, giả danh người này người nọ để bôi đen quá trình hoạt động và công tác của Nguyễn Công Khế.
          Để làm sáng tỏ những vấn đề khuất tất mà trang mạng đã nêu nhắm vào Nguyễn Công Khế thì đã có các bài viết của những người trong cuộc như anh Nguyễn Quốc Phong, nguyên Phó Tổng Biên tập báo Thanh Niên; anh Hoàng Hải Vân, nguyên Tổng Thư ký tòa soạn báo Thanh Niên; anh Nguyễn Thông, nguyên biên tập viên báo Thanh Niên; anh Hồ Văn Đắc, Phó Giám đốc Công ty Truyền thông Thanh Niên, tất cả đều khẳng định anh Nguyễn Công Khế có công đầu và là người quyết định sự hình thành và vươn lên mạnh mẽ của báo Thanh Niên, đồng thời là một thủ trưởng có bản lĩnh, đáng tin cậy của tập thể cán bộ, công nhân viên, phóng viên (cbcnv, pv) báo Thanh Niên.

Thứ Tư, 23 tháng 12, 2015

Những chuyện ít người biết về Nguyễn Công Khế (phần 2)

Xung quanh chuyện ở tù của Nguyễn Công Khế
HOÀNG HẢI VÂN (nhà báo)

Những kẻ giấu mặt lại tung lên mạng chuyện ở tù của Nguyễn Công Khế, trong đó có một “bản cung” ghi lời khai của anh với cơ quan cảnh sát chính quyền cũ ở Đà Nẵng, tiếp đó là một văn bản của Phủ Đặc ủy tình báo trung ương chính quyền Sài Gòn đề nghị Trung tâm thẩm vấn Tân Hiệp cho “nhận tên Việt cộng Nguyễn Công Khế về Phủ Đặc ủy nhận công tác”.

Tôi không quan tâm đến cái đám đông hùa theo những kẻ giấu mặt. Có quá nhiều những tài liệu, những bài viết thật giả lẫn lộn bôi nhọ người này người kia trên mạng, chẳng ai cần đôi co, mà có đôi co cũng đâu có được. Tốt nhất không đọc là xong. Nhưng đối với chuyện của anh Khế, một số người tử tế quen biết có gọi hỏi tôi, có người tỏ ý hoang mang không biết cái gì là thật cái gì là giả. Chuyện cung khai để kẻ địch bắt đồng đội và chuyện “nhận công tác” ở Phủ Đặc ủy Trung ương tình báo chính quyền Sài Gòn cũ là thật hay giả chỉ có cơ quan an ninh mới kết luận được, và họ đã kết luận rồi, từ 15 năm trước.

Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2015

Những chuyện ít người biết về Nguyễn Công Khế (1)

Lời chủ trang: Nhà báo Hoàng Hải Vân (Huỳnh Kim Sánh) là một tay lão luyện, có những đóng góp đặc biệt cho báo Thanh Niên, nhất là hồi tờ báo này cực thịnh. Anh giữ cương vị Tổng thư ký tòa soạn nhiều năm, cũng là người rất gắn bó với ông Nguyễn Công Khế, cựu Tổng biên tập báo Thanh Niên, hiểu biết sâu và kỹ về ông. Anh Sánh vừa có bài viết về thủ trưởng cũ của mình, trên địa chỉ hoanghaivan.com, tôi kéo về đây để chia sẻ với bạn bè.

Những chuyện ít người biết về Nguyễn Công Khế (phần 1)
HOÀNG HẢI VÂN

Mấy năm nay tôi không viết gì trên cái blog này, cũng không quan tâm mấy đến những câu chuyện được lưu truyền trên các trang mạng, đơn giản là tôi muốn tránh xa những thị phi của người đời. Nhưng mấy hôm nay thiên hạ luận bàn quá nhiều về chuyện anh Nguyễn Công Khế nhân có một số bài viết nặc danh đăng trên một trang blog mạo danh anh để bôi xấu anh. Tôi viết những dòng này không phải để đôi co với những kẻ ném đá giấu tay, mà để chia sẻ với những người tử tế quan tâm đến tư cách của anh Khế.
 
Báo Thanh Niên là tờ báo chống tiêu cực “khét tiếng” trong làng báo Việt Nam, hơn hai mươi năm làm Tổng Biên tập, Nguyễn Công Khế không có kẻ thù mới là chuyện lạ. Nhưng xin mọi người lưu ý, Thanh Niên được lập ra không nhằm mục đích chống tiêu cực, không nhằm mục đích đánh đấm để “câu view” như từ ngữ bây giờ người ta thường nói. Nó được lập ra để đề cao những chuyện tốt lành, để bảo vệ những người yếu thế. Chống tiêu cực là để đề cao những chuyện tốt lành, chống tiêu cực là để bảo vệ những người yếu thế. Tôi không phải nói theo lý thuyết. Đó là thực tế ở Báo Thanh Niên. Làm tòa soạn nhiều năm tôi biết rõ, anh Khế chưa bao giờ chỉ đạo “đánh” người này “đánh” người kia, càng không bao giờ bảo phóng viên vạch lá tìm sâu từ bé xé ra to đối với các vụ tiêu cực. Sau khi kết thúc vụ án Năm Cam, anh Khế thường nhắc chúng tôi không động đến các nhân vật trong vụ án đó nữa. Anh bảo người ta đã thi hành án, nhiều người đã trở thành những công dân lương thiện, hãy để cho họ và người thân của họ được sống yên lành.

Thứ Năm, 17 tháng 12, 2015

Nhà báo Nguyễn Công Khế, như tôi đã biết

    Hôm trước, có người hỏi mà cũng như trách tôi rằng sao với trường hợp phóng viên Nguyễn Hoài Nam bị báo Thanh Niên sa thải, tôi không có lấy một lời. Đúng là tôi từng làm ở báo Thanh Niên, từng biết Nguyễn Hoài Nam là phóng viên rất giỏi của báo, nhưng thực ra với vụ việc lùm xùm ấy, tôi lại không tường tận, nhất là chính tôi đã nghỉ việc ở đó gần cả năm nay rồi. Cùng cơ quan với nhau nhưng mỗi người mỗi phận, ở bộ phận khác nhau, ít có cơ hội tìm hiểu về nhau, chỉ ráng làm sao đối xử với nhau tốt cũng là mừng lắm. Tôi có nghe chuyện Nam bị trù dập, rất thương anh ấy, nhưng bảo rằng tôi phải lên tiếng thì hơi khó, bởi mình có nắm được mô tê thực chất gì đâu mà bày tỏ này nọ. Nếu Nam đọc được những điều này, tôi nghĩ Nam hiểu tôi nói thực.

    Vào báo Thanh Niên năm 1996, ra khỏi báo đầu năm 2015, tôi có gần 20 năm gắn bó với tờ báo này. Với khả năng, trình độ có hạn, lại cộng thêm bản tính “hung hăng chẳng chừa ai”, tôi suốt đời chỉ làm lính. Phận làm thuê cho nhà nước (báo Thanh Niên là tờ báo của nhà nước), làm được thì làm, không làm được thì nghỉ, ai đối xử thế nào mặc họ, tôi chả lăn tăn. Có lẽ cũng chính vì thế mà dù suốt 20 năm ấy tôi biết ơn báo Thanh Niên đã cho tôi công ăn việc làm, tay làm hàm nhai, có chút thu nhập nuôi sống gia đình, nhưng may mắn là không phải chịu ơn bất cứ cá nhân nào. Nếu được nâng đỡ thế này thế khác như người ta, bây giờ lại khó ăn khó nói. Thiên hạ vẫn nhắc nhở “chả ai cho không ai cái gì”.

    Tháng 5.1996, sau khi trúng tuyển vào báo, tôi được nhận về Ban Văn nghệ, anh Phan Bá Chức làm trưởng ban. Giữa năm 1997, có lẽ ai đó nhận ra sự cẩn thận, chỉn chu của mình, tôi được về Ban Thư ký tòa soạn, do anh Nguyễn Khắc Nhượng đóng chức trưởng ban, anh Nguyễn Quang Thông làm Phó ban. Kể từ đó, tôi miệt mài như anh thợ cạo giấy, làm biên tập viên tới khi đủ tuổi và nhận quyết định nghỉ việc. Gần hai thập niên làm lính, qua hai trào Tổng biên tập là anh Nguyễn Công Khế và anh Nguyễn Quang Thông, chưa kể có một thời gian ngắn “không có vua” chỉ do anh Đặng Thanh Tịnh “Phó tổng biên tập phụ trách”, tôi là kẻ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

Thứ Tư, 16 tháng 12, 2015

Nguyễn Công Khế, sao đời anh lại gian truân đến vậy?

QUỐC PHONG (nguyên Phó tổng biên tập báo Thanh Niên)
Gần một tuần nay, không rõ vì cơn cớ gì, ân oán gì mà sao anh Nguyễn Công Khế , Chủ tịch HĐQT Cty CP Tập đoàn truyền thông Thanh niên, nguyên Tổng biên tập báo Thanh niên bị ai đó dựng chuyện rồi tung lên mạng, họ tự nhân danh là Nguyễn Công Khế " để bôi nhọ anh.
Tôi hiểu rõ, họ thật táng tận lương tâm khi làm chuyện này. Không lẽ anh Khế lại "tự lấy đá ghè chân mình" là sao ? Họ khá tinh vi khi đưa ra những văn bản , chứng từ làm ăn của Công ty anh làm việc , thậm chí có cả dấu đỏ chót khiến người đọc không khỏi hoang mang và đọc nó. Cái nguy hiểm và thâm độc ở chỗ, tất cả những gì họ đưa ra, có văn bản minh hoạ hẳn hoi. Nhưng lại chỉ là" một nửa sự thật". Mà chỉ một nửa sự thật thì không thể là sự thật !

Kỳ 1:THUƠNG VÀ CƯU MANG BẠN BÈ VÀ CẤP DƯỚI HẾT MÌNH MÀ SAO VẪN BỊ NGƯỜI "ĐÂM SAU LƯNG"?

Những ai biết kỹ về Nguyễn Công Khế thì khỏi nói, chúng tôi không bao giờ tin. Còn với những ai lâu nay chỉ biết sơ qua về con người , nhân cách, chí khí của nhà báo Nguyễn Công Khế với 23 năm từng ở cương vị lãnh đạo báo Thanh niên thì cũng có phần hoài nghi. Không lẽ một người mạnh mẽ, quyết liệt và có uy tín trong làng báo Việt Nam, nay lại như thế sao ? Họ làm vậy liệu có phải là để hạ bệ những con người không khoan nhượng với cái ác, cái xấu và bảo vệ lẽ phải trong xã hội hôm nay? Họ làm vậy là để " đánh " vào tâm trí mỗi bạn đọc khát khao vì lẽ công bằng, bác ái hiểu rằng ở xã hội ngày nay, "đừng ảo tưởng rằng còn có người tốt, cương trực và chấp nhận đấu tranh chống lại cái ác ? Hãy quên đi, không có điều đó đâu !". Tâm địa của những người có bài viết như vậy thì quả là đáng suy nghĩ.
Tôi về báo Thanh Niên nhận công tác khi tờ báo đã ra đời trên 4 năm. Tôi được nghe kể lại cái thuở ban đầu của báo thì được biết, anh Huỳnh Tấn Mẫm , khi đó là Phó Trưởng ban Mặt trận Trung ương Đoàn TNCS HCM đã rủ anh Nguyễn Công Khế , anh Đặng Thanh Tịnh về xây dựng tờ tuần tin Thanh niên. Họ đều là những sinh viên, học sinh hoạt động trong phong trào sinh viên nội thành của miền Nam đấu tranh chống Mỹ. Họ đều bị địch bắt và đưa đi tù đày ở nhiều nhà giam khác nhau trước ngày giải phóng 30/4/1975. Khí phách kiên cường ở các anh , đã từ lâu khiến tôi luôn luôn cảm phục và quý trọng.