Bạn bè

Tổng số lượt xem trang

Tìm kiếm Blog này

Hiển thị các bài đăng có nhãn tự do. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn tự do. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 15 tháng 8, 2019

Hồng Kông

Sau hơn 20 năm bị người Anh trao trả lại Trung Quốc theo đúng hiệp định đã ký 99 năm trước, mảnh đất Hồng Kông tuy tồn tại dưới dạng “một nước, hai chế độ” nhưng về thực chất đã bị chính quyền trung ương Trung Quốc coi như một tỉnh, tước dần quyền tự do và những giá trị cao đẹp mà nó từng có.

Hồng Kông là thứ tài sản có sẵn, do người Anh và người Hồng Kông tạo dựng, giới cầm quyền cộng sản Trung Quốc chỉ việc ngồi mát ăn bát vàng, thừa hưởng. Trong chừng mực nào đó, sau năm 1997, nó đã duy trì được sự vững mạnh của kinh tế Hồng Kông, nhưng về mặt chính trị, xã hội, nhất là quyền tự do, dân chủ, thì ngày càng thụt lùi, xuống dốc thê thảm. Nhà cầm quyền Trung Quốc quyết biến Hồng Kông thành địa phương ngoan ngoãn, dễ bảo, người Hồng Kông thành cừu như người các tỉnh thành khác lâu nay trong bàn tay sắt của nó.

Tức nước thì vỡ bờ. Người Hồng Kông đã đứng dậy, nhiều lần đứng dậy. Lần này có vẻ “đấu tranh này là trận cuối cùng”. Thế giới tiến bộ, những người tử tế trên địa cầu đang đứng về phía họ, đồng tình với họ, ủng hộ họ. Không phải bằng quan ngại, bằng lý thuyết suông, kiểu “không can thiệp vào chủ quyền của các nước khác” mà bằng hành động, lời nói ủng hộ cụ thể, rõ ràng.

Thứ Tư, 21 tháng 11, 2018

Cái kết đắng

Xứ này đang quyết duy trì sự độc quyền của nhà nước trong báo chí và xuất bản. Họ gọi đó là định hướng, tự do trong khuôn khổ. Vụ đánh Nhà xuất bản Tri Thức và PGS Chu Hảo chắc chắn sẽ dẫn tới hậu quả đóng cửa nhà xuất bản nổi tiếng này, đơn giản chỉ vì từ nay những sách nó xuất bản theo định hướng sẽ không ai thèm mua thèm đọc nữa.

Kết thúc ấy sẽ đúng với mục đích của nhà cai trị. Họ không cần sách báo nhiều người đọc người mua, họ chỉ cần tất cả phải trong vòng kiềm tỏa, ngu dân.

Không tự do báo chí, không tự do xuất bản, lấy quy định của đảng thay cho pháp luật, chế độ này gọi đó là tự do theo kiểu Việt Nam.

Giới báo chí than thở tồn tại ngày càng khó khăn, mất bạn đọc; các nhà xuất bản kêu rêu lỗ lã, sống cầm chừng, sách in ra mỗi cuốn chỉ lèo tèo vài trăm bản, bụi phủ trên quầy sách. Đã chấp nhận vòng kim cô, không dám xé rào như Tri Thức thì than thở kêu rêu cái nỗi gì. Thà như nhà xuất bản của bác Chu Hảo, "thà một phút huy hoàng rồi chợt tối/còn hơn buồn le lói suốt trăm năm".

Không dám dứt vòng kim cô thì phải nghe lời ai điếu và kèn đám ma ò e í e tiễn đến bờ huyệt thôi, chẳng thể nào khác được.

Nguyễn Thông

Chủ Nhật, 31 tháng 7, 2016

Cái giá của tự do

Sáu triệu người Do Thái xếp hàng trật tự không chen lấn xô đẩy nối đuôi nhau đi vào phòng hơi ngạt của quân Đức Quốc Xã để bị hóa kiếp bằng những làn hơi độc nghiệt ngã. Câu hỏi cho đến tận bây giờ là tại sao họ không chống trả???? Và đến cuối cùng khi những người Do Thái nhận ra rằng họ nên chống trả thì tất cả mọi chuyện đã kết thúc.
Đọc cái bài tinh thần dân tộc được biểu hiện qua sự yên lặng trật tự ở sân bay, tự nhiên cậu tưởng tượng đến một cảnh trong phim sự im lặng của bầy cừu. Những con cừu trật tự đi vào lò mổ từng con từng con một để rồi thét lên những tiếng thét xé lòng ám ảnh cả đời cô Clarice. Những nạn nhân của tên biến thái cũng từ từ bị siết thòng lọng để rồi chết trong sự hoảng loạn buông xuôi.
Cậu không thể hiểu nổi từ khi nào sự yên lặng và trật tự của một đám đông trước một sự cố kỹ thuật lại có thể đánh đồng với lòng yêu nước và khơi gợi lên cả một niềm hy vọng lớn lao và một lòng tự hào rần rần hào khí về tương lai của dân tộc.
Cậu còn nhớ cách đây không lâu, những người xuống đường phi chính trị nhằm mục đích bảo vệ môi trường đã bị đám đông ném gạch đá như thời Trung Cổ và tự hỏi có ai trong cái đám đông yêu hòa bình ổn định bằng gạch đá đó có mặt tại sân bay để tự trải nghiệm sự hoảng loạn của riêng mình.
Con người ta chỉ cam chịu buông xuôi khi nhận ra mình bất lực. Không ai có thể gào thét giãy nãy gây hấn tại một sân bay vì trễ giờ khi cái lỗi kỹ thuật làm tê liệt cả cái hệ thống. Không ai có thể bắt phone lên gọi ông này bà nọ nhờ can thiệp. Không ai có thể chen lấn đẩy người nhào lên phía trước vì biết có lên trước cũng chả đi được nhanh. Không ai cố hỏi những câu hỏi đến những người đáng ra phải trả lời nhưng lại không biết câu trả lời. Và dĩ nhiên là với bản tính hồn nhiên vô lo vốn có của dân Việt, người ta cũng chỉ bình thản móc phone ra selfie thảy hình lên fb.

Chủ Nhật, 16 tháng 12, 2012

Nuôi cá có khó không?

Hồi nhỏ tôi thích nuôi cá. Ở nông thôn không có cá cảnh (cá vàng 3 đuôi, kiếm, vạn long, thia lia...) nên đành nuôi cá mại cờ, lòng tong vì những con cá này màu sắc đẹp, không đen trùi trũi như bọn cá rô cá trê. Còn nếu muốn có cá cảnh phải lên chợ huyện "phố Thọ Xuân" nhưng bọn trên ấy bán đắt lắm, những 2 hào hoặc 5 hào một con, thời đói kém chỉ nghĩ đến cái ăn thì để tiền đó mua được ổ bánh mì.

Bể nuôi cá là... cái vại sành vỡ, ra kênh múc đầy nước sạch đổ vào, cũng thả dăm sợi rong cho cá có không gian bơi lượn. Sau này mấy anh chị ở nội thành Hải Phòng về sơ tán, anh Tuấn cho chiếc bể con con bằng xi măng, to cỡ nửa chiếc tivi 14 inches, tôi quý lắm, tức tốc vét lợn đất được gần đồng bạc lên huyện mua 2 con cá vàng thả vào, hằng ngày lấy cơm nguội, vớt lăng quăng hoặc ra chỗ rạch nước thải sau giếng nhặt giun đỏ cho cá ăn. Cứ nghĩ nuôi cá thế là chu đáo lắm.  Có bể có nước có rong có thức ăn, chả thiếu thứ gì, còn sang trọng đầy đủ hơn cho người ấy chứ.