Bạn bè

Tổng số lượt xem trang

Tìm kiếm Blog này

Hiển thị các bài đăng có nhãn thực dân. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn thực dân. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Năm, 28 tháng 11, 2019

Cha bố bọn thực dân

Cần phạt ông nhà nghiên cứu Nguyễn Đắc Xuân ở Huế. Phạt không phải bởi tội chê bai dè bỉu cụ Alexandre de Rhodes cha đẻ chữ quốc ngữ mà bởi do vi phạm bản quyền.

Chả là ổng bảo "chữ quốc ngữ được tạo ra không nhằm phát triển dân tộc ta mà là công cụ để xâm lăng". Ý này không mới, thậm chí cũ xì, ông Xuân chỉ lặp lại thứ quan điểm đã được người cộng sản nhồi sọ cho bao nhiêu thế hệ. Nhẽ ra ông ấy phải nói rõ là trích dẫn từ đảng và nhà nước, bản quyền câu ấy thuộc về đảng và nhà nước.

Nhớ hồi chúng tôi học cấp 2, cấp 3, sách giáo khoa chỉ ra rằng bọn thực dân Pháp rất nham hiểm. Chúng luôn rêu rao văn minh, khai hóa thuộc địa nhưng thực ra chỉ nhằm bóc lột. Chúng làm đường, xây cầu, đục hầm xuyên núi Hải Vân, mở đường sắt xuyên Việt, dựng cảng, làm nhà ga… chỉ cốt để chuyên chở tài nguyên đã khai thác được đem về chính quốc. Chúng xây phủ toàn quyền (phủ chủ tịch nước bây giờ), dinh thống sứ, công sở hoành tráng này nọ cốt để đám cai trị ở và làm việc. Chúng xây nhà bưu điện, lập nhà ngân hàng, cái nào cũng rất bề thế, cốt để phục vụ cho bọn tây. Chúng xây nhà hát lớn, rạp chiếu phim chỉ để cho bọn tây đú đởn, vui chơi. Chúng mở biết bao nhiêu trường học cốt chỉ để đào tạo bọn tay sai. Cái gì chúng làm ra cũng chỉ để phục vụ cuộc xâm lăng và bóc lột, chứ dân đâu có được hưởng. Cả chữ quốc ngữ, các cha cố tạo ra không phải để người An Nam có chữ dùng cho thuận tiện mà chỉ cốt để truyền đạo, áp đặt ách nô dịch.

Thứ Bảy, 16 tháng 2, 2019

BOT thực dân

Hồi nhỏ tôi được nghe câu chuyện này, người nhớn nói với nhau. Chuyện rằng Toàn quyền Pháp Paul Doumer cho xây cầu bắc qua sông Cái (tức sông Hồng, sông Thao), đoạn chảy qua Hà Nội, nối Hà thành với các tỉnh phía đông (Hưng Yên, Hải Dương, Hải Phòng). Cầu xây xong năm 1902, cũng là lúc ngài Paul hết nhiệm kỳ trở về Pháp. Chính quyền bảo hộ lấy tên ông đặt cho cây cầu, gọi là cầu Paul Doumer. Dân gian thì gọi là cầu sông Cái, còn sau này chính quyền mới đổi là cầu Long Biên.

Đây được coi là công trình trọng điểm bậc nhất lúc bấy giờ. Hồi những năm 60, tôi còn nhớ trong sách tập đọc có bài thơ về nó, rằng "Hà Nội có cầu Long Biên/Vừa dài vừa rộng bắc qua sông Hồng/Tàu xe đi lại thong dong/Bộ hành tấp nập gánh gồng ngược xuôi". Nói gì thì nói, công trình của thực dân nhưng phục vụ quốc kế dân sinh, cho người dân chứ không phải chỉ để "phục vụ cho bọn thực dân khai thác thuộc địa" như sử của nhà nước lâu nay quy kết.

A, nói dở chuyện ông toàn quyền. Thấy bảo rằng, cầu xây xong, có nhiều quan chức cả tây lẫn ta khuyên ông Paul lập 2 cái trạm ở đầu cầu để thu tiền qua lại, bù đắp số tiền đã bỏ ra, ông Paul liền bảo, các thầy chỉ nghĩ chuyện bóp nặn dân. Cầu xây bằng ngân sách thuộc địa, do chính dân xứ này đóng góp, giờ lại đòi người ta nộp nữa, sao các thầy bất nhân thế.

Từ bấy giờ đi, không ai nhắc tới việc lập trạm "thu giá" cầu sông Cái nữa.

Những người kể cho tôi nghe chuyện này giờ đã khuất núi cả rồi.

Nguyễn Thông