Bạn bè

Tổng số lượt xem trang

Tìm kiếm Blog này

Hiển thị các bài đăng có nhãn sử. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn sử. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 13 tháng 9, 2020

Người chép sử bặt đi đâu cả

Nước An Nam ta, cứ thiên hạ thế giới có cái gì thì ta cũng có thứ ấy, thậm chí còn nhiều hơn, dù chả để mần chi.

Hồi xưa, mỗi triều đại chỉ cần vài người có nhiệm vụ chép sử, gọi là thái sử công. Mọi điều xảy ra đều được biên ghi lại một cách trung thực. Không có thế lực nào, ngay cả vua, cấm được họ, bắt họ chép sai. Sử đã chép được coi là thứ thiêng liêng, vua cũng không được sửa, chứ nói gì đám cá cậy vây, cua cậy càng.

Thời Chiến Quốc, thái sử Bá chép việc Thôi Trữ giết vua, bị họ Thôi chém ngay. Hai em của Bá là thái sử Trọng, thái sử Thúc tiếp tục chép đúng như thế đều lần lượt bị chém. Người em út là thái sử Quý nối tiếp (bởi bắt buộc phải có người chép sử, không thề bỏ trống) lại biên y sì như vậy. Thôi Trữ quát ngươi không sợ chết à, Quý trả lời chép đúng sự thực là chức phận của người làm sử, nếu trái chức phận để mà sống thì chẳng thà chết còn hơn. Thôi Trữ đành chịu thua, không phải là thua Quý mà thua người chép sử, thua bản chất của lịch sử.

Thứ Hai, 22 tháng 4, 2019

Chép sử

Tháng 3 Kỷ Hợi triều đại cộng sản thứ 74, niên hiệu Nguyễn Phú Trọng, mặc dù mới cuối xuân nhưng trời nóng đã lên tới 35 - 40 độ khắp cả Bắc - Trung - Nam. Những người duy vật không tin vào cơ trời thì đổ tại biến đổi khí hậu. Dân chúng đồn rằng hoàng thượng tuần du phương nam bị cảm nắng, các quan ngự y chạy chữa mãi không bớt. Triều đình cấm tiệt mọi lời ra tiếng vào. Có sứ đoàn từ nước Mỹ Lợi Kiên qua trình quốc thư và bàn việc hệ trọng của hai quốc gia nhưng vẫn không thấy ngài ra tiếp, phải nhờ thái sư Trần thay mặt.

Ở Đà thành các nhà giàu tự ý lấp hẳn một đoạn sông Hàn làm chỗ xây dinh thự. Vùng đảo phương nam một đứa tiện dân không chỉ giết rùa thiêng để ăn nhậu, mà còn chiếu điện ảnh khoe khắp bàn dân thiên hạ.

Chỗ nào cũng thấy bàn luận về chuyện quan chức mấy tỉnh biên cương giáp Trung Hoa gian lận điểm cho con cái nhưng triều đình cứ bỏ lơ không dám xử, sợ không còn cán bộ làm việc. Có đứa con quan đi thi, làm 3 bài chỉ được 1 điểm nhưng các quan phúc khảo nâng thành 29 điểm, đậu thủ khoa. Dân kinh thành lẫn khắp chợ cùng quê đều chép miệng ngán ngẩm, than chưa khi nào sự học xứ này thối nát khốn nạn đến thế.

Vài sử quan chuyên ăn lộc triều đình thì thào với nhau rằng xứ Nga la tư xã hội chủ nghĩa khi xưa cũng chỉ tồn tại được 74 năm thì mất.

Nguyễn Thông

Chủ Nhật, 28 tháng 10, 2018

Sử và những góc khuất

-Khi đảng tiến hành cuộc cải cách ruộng đất "long trời lở đất" (1953-1956), người của đảng đều khẳng định đó là cuộc cách mạng vĩ đại, sáng suốt, đúng đắn, không thể đảo ngược.

Chỉ 1 năm sau, chính đảng phải thừa nhận đã phạm sai lầm, tiến hành sửa sai, phải cử người đứng ra sụt sùi khóc lóc, kỷ luật người này người khác, cách chức tổng bí thư của ông Trường Chinh...

Lúc tiến hành cải cách ruộng đất, ai cưỡng lại bị cho là thành phần chống đối, thậm chí bắn bỏ. Đảng không cho phép ai chê đảng sai, dù sau này họ thừa nhận rất sai.

-Để bịt mồm văn nghệ sĩ, dập tắt khát vọng tự do trong cuộc sống cũng như trong văn nghệ, đảng khởi động cuộc đấu tranh chống nhóm phá hoại Nhân văn giai phẩm (1956-1958), trừng trị oan sai biết bao nhiêu người chân chính, tài năng văn nghệ, đàn áp khốc liệt tư tưởng và tâm hồn con người, "đem bục công an đặt giữa trái tim người". Khi đó, ai phản đối chủ trương đàn áp của đảng đều bị quy kết là chống đối, bị ông Tố Hữu và đảng của ông ta gộp chung vào nhóm Nhân văn giai phẩm, kẻ thù của cách mạng, gọi họ là đĩ điếm, ma cô. Nhiều nhà văn, nhà thơ, nhạc sĩ, họa sĩ, nhà văn hóa bị kết án, đi tù. Đảng tuyên bố đó là chủ trương đúng đắn để làm trong sạch văn nghệ dân tộc.