Bạn bè

Tổng số lượt xem trang

Tìm kiếm Blog này

Hiển thị các bài đăng có nhãn thế sự. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn thế sự. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Ba, 18 tháng 4, 2017

Ma và người

TRẦN VĂN SỸ
Ngày xưa Đông Quách tiên sinh
Tham gia đội sáo triều đình kiếm ăn
Vua nghe thổi sáo cả dàn
Chẳng phân biệt, thật hay gian, đâu là…
Cho nên Đông Quách nhà ta
Chẳng biết thổi sáo vẫn vờ thổi theo.
Lộc vua vẫn hưởng đều đều
Đến ngày vua chết, lệ triều đổi thay.
Vua mới thích tiếng sáo hay
Nhưng vua lại thích cái hay từng người
Nên vua có lệnh gọi mời
Từng người thổi sáo vua ngổi lắng nghe
Đông Quách sợ tội lộ ra
Vội vàng trốn biệt đi xa chẳng về.

Thứ Tư, 28 tháng 9, 2016

Cây xoài phố

Nhà phố bên kia đường trước nhà tôi trồng một cây xoài, giống xoài Đài Loan. Quả to, trái sai, lúc lỉu như đám lợn con trên cành xanh, trông thật vui mắt.

Có nhẽ khí hậu đất phương nam thích hợp nên mỗi năm cây 2 lần kết hoa đậu quả, tháng 3 và tháng 8 tây, chả như đất Hải Phòng quê tôi cây ăn quả chỉ mỗi năm một vụ. Cứ bất giác thấy bông xoài trổ ra trắng ngà vươn khỏi đám lá xanh, lại nghĩ vẩn vơ cái đồng hồ sinh học này báo cho mình biết có thêm một nửa năm tuột khỏi đời mình. Cười nghĩ thầm đời mình được tính đếm bằng vụ xoài chứ không phải tháng này năm nọ.

Lúc nhà bên ấy trồng, tôi bảo trồng cây ăn trái ven đường, nhất là ở thành phố xứ ta, chẳng dễ ăn đâu, mà có khi rước thêm sự bực vào mình. Anh chủ, nay đã mất rồi, cười bảo đứa cháu ở quê lên chơi đem cho, không trồng ở đấy cũng chả biết giấm vào đâu, vả lại có cái lỗ sẵn rồi, trước định giồng cây bàng, sau nghe nói bàng ra trái nhiều rụng bẩn lắm, chỉ tổ dọn vất vả, nên thôi.

Kỳ này, xoài phố nhiều quả lắm. Vụ trước thất mùa nên vụ này ông giời bù lại. Thiên nhiên cứ thường công bằng như thế. Quả bám đầy cây, sà cả xuống phố. Lúc chúng còn nhỏ, người đi qua đi lại nhìn ngắm tấm tắc. Khi da chúng ửng hồng, trái xoài Đài Loan màu vỏ thật bắt mắt, hóa ra sinh chuyện.

Thứ Tư, 21 tháng 9, 2016

Cấm xe, công an lý sự, thuyết âm mưu

-Nhất trí việc Hà Nội cấm xe ngoại tỉnh. Cứ cấm tiệt. Cả 63 tỉnh thành đều cấm. Mà cấm máy bay luôn. Không cho đứa nào từ Hà Nội bay vào Sài Gòn, vào Huế... Muốn vào thì cưỡi ngựa hoặc đi bộ. Cả nước thành 63 công quốc, có 63 chính phủ, sang "nước" nhau phải xin visa đàng hoàng. Ở Sài Gòn đi tắm biển Vũng Tàu phải xin thị thực của đại sứ Vũng Tàu ở Sài Gòn, muốn ở lại 1 tuần tắm cho đã thì phải gia hạn visa hoặc xin cấp thẻ xanh; muốn đi qua địa phận "nước" Đồng Nai phải được phép của chính phủ Đồng Nai, về Sài Gòn phải làm thủ tục nhập cảnh ở cửa khẩu cầu Rạch Chiếc. Cứ thế, quá hay, hết kẹt xe, văn minh lịch sự.
Nếu phương thức này có hiệu quả, thì cấm tiếp đến cấp quận huyện, phường xã, thậm chí làng xóm, kiểu trai làng cấm vận không cho tán gái làng mình hồi nào. Tha hồ vui. Cả nước làm cán bộ. Ai cũng có quyền cấm, tuyển dụng con cháu vào đội ngũ thỏa thích.

-Vụ 3 sĩ quan công an ở Quảng Ninh đánh nhau, buồn cười nhất là ông Phó trưởng công an TP.Hạ Long - bố của 2 đương sự trong vụ việc, bảo lúc đầu không biết là công an nên xảy ra chuyện đáng tiếc. Ơ, thế công an thì tha nhau, còn dân thì sẽ đánh hộc máu mồm ra à.
Lại còn ông công an em bảo khi thấy công an anh bị ép xe thì chỉ lo anh ngã bởi anh đã từng bị tai nạn giao thông từng phải mổ, yếu lắm, nếu ngã rất nguy hiểm. Ối giời, yếu đến mức hai anh em ông ấy phối hợp tẩn cho một ông đồng đội lên bờ xuống ruộng phải đi nằm viện.
Còn cái ông bị đánh nữa, cũng cứ nghĩ ta đây là công an, hai thằng kia chỉ là dân nên định dạy cho chúng một bài học, nào dè đồng chí chúng nó cũng có võ (công an ai chẳng có võ) nó dạy lại.
Nói chung, hệt như xảy ra ở làng Vũ Đại. May mà không có ông bà dân nào trong vụ này.

- Cũng chuyện công an. Đọc báo, thấy lãnh đạo công an quận 3 (TP.HCM) nói quấy quá bao che cho lỗi của CSGT xử lý vụ xe biển xanh đi ngược chiều trên đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa, khó ngửi.
Ngay chú CSGT cũng rất vớ vẩn, lý sự rằng để tránh căng thẳng ùn tắc nên phải cho cái xe ngược chiều nó đi tiếp. Đèo mẹ, nó càng đi càng căng thẳng, càng nguy hiểm chứ ở đó mà tránh. Rất vớ vẩn.

-Thực ra tôi cũng chẳng biết gì, chỉ nghe hơi bắc nồi chõ, sang khoe với lão Maddox rằng có nhẽ ông Trịnh Xuân Thanh, con của cụ Trịnh Xuân Giới, mà cụ Giới nguyên là Phó trưởng ban Dân vận Trung ương, là bạn của tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng (ấy, cứ lòng thòng thế bởi có lý do), đã đi nước ngoài.
Maddox cười bảo, cũng có thể ông Thanh trốn, nhưng biết đâu ông ấy đi công tác thì sao. Công an họ cài người sang châu Âu, hoặc sang Canada thì sao, để giác ngộ quần chúng nhân dân xây dựng chủ nghĩa xã hội bên đó. Ta xây xong thì phải xây tiếp chỗ khác chứ. Nếu cử người sang theo cách bình thường thì nó đuổi về, chi bằng phải dùng khổ nhục kế, đánh người sang, như kiểu Chu Du đánh Hoàng Cái sang trại Tào Tháo vậy. Ông Thanh lý lịch như thế mới đủ tin cậy, tránh được đạn bọc đường.
Tôi bảo bác nghi thế tội cho người ta, lỡ ông Thanh bị bên kia nó ngờ, nó đuổi về có chết người ta không. Maddox cười, đã đành "binh bất yếm trá" (việc binh cho phép lừa dối) nhưng khổ nỗi CS lừa dối vậy nhiều rồi nên điều gì cũng có thể xảy ra.
Maddox giận tôi nên chả thèm đun nước pha trà nữa, để tôi ngồi suông đó với thuyết âm mưu của lão.

Nguyễn Thông






Thứ Sáu, 8 tháng 7, 2016

Thế sự

Tướng Đặng Dung thời hậu Trần viết "Thế sự du du nại lão hà" (việc đời dằng dặc mà ta đã già rồi, biết làm sao đây". Tôi chán nản thế sự đương thời nên biên ra chuyện cũ.

Thời Tam quốc bên Tàu, Đổng Trác chỉ là gã thái thú Tây Lương nhưng nhiều tham vọng và độc ác. Y chuyên quyền, dối trời lừa dân, khinh vua bỉ quan, làm nháo loạn triều đình, phá hoại xã tắc. Nhưng y có súng (súng đẻ ra chính quyền), lại được bọn Lý Nho giúp rập phò tá, chả ai làm gì được.

Tư đồ Vương Doãn thấy vậy rất căm tức, mời các quan đại thần đến nhà tâm sự. Doãn kể lể than thở một hồi rồi khóc hu hu. Thương lắm. Trăm quan mũ cao áo dài nghe xong cũng khóc lóc, sụt sịt. Thương lắm.

Bỗng dưng có người cười to. Nhìn xem, hóa ra quan kiêu kỵ hiệu úy Tào Tháo. Tháo cười bảo: Các quan cứ khóc đi, khóc từ sáng đến tối, rồi khóc từ tối đến sáng, lên cả phây búc mà khóc, xem có trừ được Đổng Trác không?

Mọi người nhìn nhau, thẹn thùng. Quả thật, thằng Tháo nó nói đúng.

Chỉ có điều, Tháo cũng không làm gì được Trác, lại mất luôn con dao quý. Cuối cùng xã tắc phải nhờ đến một thành viên của hội liên hiệp phụ nữ là đồng chí Điêu thị Thuyền, mới lập lại được trật tự. Rõ chán.

(Thôi, chỉ kể đến đây, bởi nói nữa thì thêm ngượng các quan).

Nguyễn Thông

Thứ Sáu, 24 tháng 6, 2016

Lại cóc ngồi đáy giếng bàn chuyện thế giới

1. Một việc cực kỳ hệ trọng (nếu không nói không có gì quan trọng hơn) là rút ra hay cứ để nguyên trong... EU mà nhà nước Anh vẫn giao cho dân quyết thì chứng tỏ dân xứ ấy được làm chủ thực sự. Dân quyết xong, căn cứ vào kết quả, thủ tướng đương nhiệm David Cameron từ chức ngay sau hơn tiếng đồng hồ, chứng tỏ thủ tướng là người rất... tử tế.
Giá như... Lào cũng thử trưng cầu dân ý việc có tiếp tục đi theo con đường CNXH hay không, tôi đảm bảo tỷ lệ đòi bỏ quách mẹ nó đi phải đạt tới 97% chứ không phải chỉ quá bán như nước Anh hoặc 68,32% gì đó. Giữ nghèo đói lại làm đéo gì.


2. EU mà còn có nguy cơ tan rã thì ASEAN tồn tại thêm được mấy hồi. Nhiều năm trở lại đây, ASEAN chỉ còn là một khối mâu thuẫn, lục đục lẫn nhau, lợi dụng nhau, bằng mặt nhưng không bằng lòng, vỡ là điều không tránh khỏi.

3. Trong khi VN và những nước chống Trung Quốc hy vọng vào phán quyết có lợi của Tòa trọng tài thường trực quốc tế - PCA xử vụ Philippines kiện Trung Quốc thực hiện đường lưỡi bò thì Thủ tướng Campuchia Hun Sen ra mặt chống lại, tuyên bố bác bỏ bất kỳ phán quyết nào, bày tỏ sẽ ủng hộ Trung Quốc. Đó cũng là điều bình thường bởi mỗi nước có quyền chọn lối đi cho mình.
Dở là ở chỗ này: Nhiều tờ báo của VN vội vàng lên tiếng phân tích rằng Hun Sen nó nói gì kệ nó bởi Campuchia là nước không có liên quan, mày có ủng hộ hay không cũng chả nghĩa lý gì. Ô hay, lúc trước thì nịnh nọt chèo kéo cho bằng được, nay thấy nó thế vội giở giọng ngay, khác nào đuổi tiếp "những nước không liên quan" khác, rằng tao đéo cần chúng mày, tao chỉ lừa chúng mày thôi.
Lại còn điều nữa, nhiều ông bà, báo chí ra sức tán dương, nịnh nọt PCA, bảo rằng đó là tòa quốc tế, rất khách quan, công minh, đúng đắn, phán quyết của PCA sẽ đúng với thực tế... Thế nhỡ ra nó phán quyết ngược lại, nó ủng hộ Trung Quốc thì có chết không, nó khách quan đúng đắn mà chả nhẽ chống lại nó, không công nhận phán quyết của nó.
Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, các bố nhà ta tinh cầm đèn chạy trước ô tô.


Nguyễn Thông


Thứ Sáu, 22 tháng 1, 2016

Thế sự du du nại lão hà


Rùa đã chết rồi, có tiếc thương thì cũng thế thôi
Cũng có thể do ô nhiễm môi trường hoặc đói ăn, nhưng già thì phải chết
Chưa năm nào rét như năm nay, lo cho đám trâu bò trên vùng cao Việt Bắc
Hoa đào miệt Quảng Bá, Nhật Tân run rẩy đợi xuân về.

Hơn nghìn rưởi ông bà kiêu hãnh chui vào phòng điều hòa bàn chuyện giời chuyện đất
Hết đại hội này tiếp đại hội kia chưa tìm ra lối thoát cuối đường hầm
Đổi mới mấy chục năm, giờ vẫn gào đổi mới
Thí nghiệm học thuyết búa liềm trên mồ hôi nước mắt nhân dân

Nên dễ hiểu vì sao dân chúng hò reo khoái ông Bùi Quang Vinh đến thế
Bởi ông ấy nói ra điều họ ấm ức bấy lâu
Hỡi lão cầm cờ kia, hãy lắng nghe dân hỏi:
Bao giờ thì ném vào sọt rác cái bánh vẽ chủ nghĩa xã hội đã ngả màu

Tàu giặc, giàn khoan đang rập rình ngoài kia, gần Cồn Cỏ
Ngồi đó mà bàn Mác-Lênin, sao chẳng thẹn với người
Hãy thò bàn chân xuống ruộng cày đang nước đồng buốt giá
Sẽ nếm được vị mặn mòi từ hạt gạo dân nuôi.

Nguyễn Thông