Cứ lẩn mẩn nghĩ tới cái hoàn cảnh gia đình nhà ông Thăng bây giờ, cha già chết hôm qua (26.1), hai con trai (Đinh La Thăng, Đinh Mạnh Thắng) đang trong ngục, lại chợt nhớ ở quê Phòng tôi cũng đã xảy ra như vậy. Cụ Dương Khắc Thụ mất khi anh em nhà Dương Tự Trọng-Dương Chí Dũng vẫn đếm từng ngay ở chốn đề lao. Cha con chả nhìn được mặt nhau lúc vĩnh viễn chia xa.
Cũng "danh gia vọng tộc" cả (nhiều bạn cho rằng đám ấy thì danh gia vọng tộc nỗi gì, tôi xin thưa, trong chế độ cộng sản thì họ là danh gia vọng tộc của xã hội, đến những anh hoạn lợn, đốn gỗ, thầy cúng, thợ điện, y tá... còn cha truyền con nối làm lãnh đạo được, nhà tòa ngang dãy dọc được nữa là). "Xưa sao phong gấm rủ là/Giờ sao tan tác như hoa giữa đường" (Nguyễn Du).
Ngẫm ra thật buồn. Đỉnh cao - vực sâu, vinh hiển - tủi nhục, chẳng biết thế nào. Hôm nay có vênh vang thì cũng ráng tỉnh táo nghĩ tới ngày mai. Đời vô thường lắm.
Cụ Nguyễn Gia Thiều viết rằng "Cái quay búng sẵn trên trời/Mờ mờ nhân ảnh như người đi đêm".
Nguyễn Thông
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét