Nhà kia có hai đứa con trai. Ông bố là người cẩn thận nên
làm gì đều hỏi ý kiến con. Việc nào cũng vậy, hỏi thằng lớn, nó ậm ừ rồi bảo
tùy bố, bố muốn làm thế nào cũng được, con chả ý kiến ý cò. Hỏi thằng bé, nó luôn
nghĩ ngợi đôi chút rồi đề nghị bố phải làm thế này thế này, có lúc còn cãi lại
chê bố sai. Ông bố ban đầu hơi phật ý, thậm chí còn mắng nó mày chỉ giỏi lý sự,
dám cãi bố, chả như anh mày ngoan, tao làm gì cũng gật. Khi sắp về với ông bà,
ông gọi cả hai đứa lại, nói rành rọt của cải tài sản nhà này bố trao hết cho thằng
bé, đâu ra đấy, rõ ràng đúng sai, chứ vào tay cu nhớn ba phải thì đội nón đi hết.
Nhớ chuyện xưa bởi ngẫm chuyện nay. Liên Hợp Quốc vừa công bố
báo cáo cho biết Việt Nam bỏ phiếu trắng đối với dự thảo nhân quyền. Có 117 nước
bỏ phiếu thuận, 14 nước chống, 40 nước trắng. Trong nhóm chống dĩ nhiên có Trung
Quốc, Nga, Syria, Triều Tiên, Iran, Zimbawe… Những anh chống và trắng hầu hết đều
dị ứng với nhân quyền.
Thường với mỗi điều gì đó trong đời sống, chỉ xảy ra hai trường
hợp: đồng ý hoặc không đồng ý, nhất trí hoặc phản đối, tán đồng hoặc bác bỏ. Có
rõ ràng như vậy mới tỏ được cái trí lự, tính cách, bản lĩnh, uy tín, sự độc lập
của mình. Không có cái kiểu ỡm ờ như gái lầu xanh chài mồi khách.
Ngày trước, tôi để ý, VN ta trên trường quốc tế cứ mỗi lần gặp
vấn đề gì hơi phức tạp một tí, hoặc đựng chạm đến “nọc” xứ mình là bỏ phiếu trắng.
Giới cầm quyền tự khen nhau khôn ngoan, không dại khờ như đám bộc tuệch ruột ngựa,
chả để mất lòng ai. Họ bảo đó là trí tuệ của người cộng sản, là thắng lợi vẻ
vang trên trường quốc tế.