Dạo cuối tháng 7 rồi, nhiều lúc nhà cháu ngẩn ngơ không biết mình đang sống ở đâu, Việt Nam đất nước ta ơi mênh mông biển lúa đâu trời đẹp hơn, hay bên Triều Tiên tục gọi Bắc Hàn. Có lúc cứ nghĩ hay mình ở Triều Tiên thật, thấy người ta sụt sịt khóc khô khóc ướt quá trời.
Hôm nay lại ngơ ngẩn. Cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ kiểu này, chẳng khác
gì đang hộ khẩu KT3 trong bệnh viện tâm thần. Mình rõ ràng sống thời dép lốp
bèo dâu lên tàu vũ trụ, 4 chấm không chấm khiếc, hay là đang thời phong kiến vậy.
Đã từng nghe “rồng 5 móng vua quan thành bụi đất” rồi kia mà, chả nhẽ vua chúa tái
sinh, hiện về đòi cướp lại chính quyền.
Ấy là lâu lẩu lầu lâu mới được nghe, được đọc lại từ “suy tôn”. Cái từ gốc Hán Việt ni có từ thời nào, không ai biết, chỉ biết ngày xưa, thời phong kiến hay dùng.
Ngày 3.8, gần như 100% báo đài quốc doanh đều đưa tin với nội dung "Tại hội nghị, căn cứ các quy định của Đảng, trên cơ sở định hướng giới thiệu nhân sự của Bộ Chính trị, Trung ương đã nêu cao tinh thần trách nhiệm, tập trung trí tuệ, thảo luận dân chủ, suy tôn, thống nhất rất cao với số phiếu tuyệt đối 100% bầu đồng chí Tô Lâm, Ủy viên Bộ Chính trị, Chủ tịch nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam giữ chức Tổng Bí thư Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam khóa 13".
Suy tôn là hành vi đưa lên cao, đề cao (người nào đó). “Suy”
nghĩa là bầu ra, tiến cử, đưa lên. “Tôn” là tôn trọng, đề cao. Ta vẫn có câu
“tôn sư trọng đạo” (đề cao người thầy, kính trọng nghề dạy). Từ điển Hán Việt của
cụ Đào Duy Anh cắt nghĩa, suy tôn là tâng bốc lên.
Xét về mặt ngôn ngữ, từ “suy tôn” của Tàu đã được Việt hóa,
cũng như rất nhiều từ tiếng Việt đang tồn tại. Theo Từ điển tiếng Việt của nhóm
Hoàng Phê, “suy tôn” là động từ, để chỉ việc đưa ai đó lên địa vị cao quý.
Từ này phổ biến thời phong kiến đứng đầu là vua, hoàng đế.
Chỉ vua/hoàng đế mới được suy tôn, chứ nó không dành cho quan, dù quan thượng
thư. Nhóm bạn chăn trâu suy tôn Đinh Bộ Lĩnh lên ngôi hoàng đế. Bề tôi, đàn em
suy tôn Lê Lợi làm vua Lê Thái tổ sau khi đánh dẹp được quân Minh… Nếu không
vua thì phải là trùm. Các đầu lĩnh Lương Sơn Bạc suy tôn Tống Giang làm minh chủ.
Những phong trào nông dân khởi nghĩa suy tôn Phan Bá Vành, Nguyễn Hữu Cầu, Cao
Bá Quát làm thủ lĩnh. Nói tóm lại, suy tôn kiểu nào cũng đặc sệt phong kiến, mà
phong kiến là một thể chế xã hội người cộng sản đã quyết đánh đổ, tiêu diệt.
Sau khi cách mạng vô sản thành công, người ta ít dùng, thậm
chí không dùng từ “suy tôn” nữa. Nó được thay bằng những từ “tín nhiệm”, bầu, bỏ
phiếu, cho có vẻ dân chủ. Thậm chí có 3 mức: tín nhiệm cao, tín nhiệm, tín nhiệm
thấp. Cán bộ của nhà nước vô sản chứ có phải vua, đầu lĩnh, trùm giặc cỏ đâu mà
suy với tôn.
Dễ tới 2/3 thế kỷ, từ “suy tôn” bị nhốt trong từ điển, không
ai cho nó ra sống với đời. Làm gì còn vua, còn phong kiến mà thả ra. Họa hoằn lắm,
người ta mới dùng nó, nhưng để chỉ những con người không cụ thể, ví dụ: suy tôn
làm bậc thầy, suy tôn làm đại ca. Mặc nhiên không đưa nó lên thượng tầng. Từ ngữ
tiếng Việt, cũng như dân tộc nó vậy, sống dở chết dở, bi khốc lắm.
Nay thì bỗng dưng nó được đắc dụng, chắc là người ta có ý lắm,
cân nhắc lắm, chứ không phải vô tình, ngẫu nhiên.
Nguyễn Thông
Ờ he! "Suy tôn" nghe chả ra làm sao.
Trả lờiXóa