Bạn bè

Tổng số lượt xem trang

Tìm kiếm Blog này

Hiển thị các bài đăng có nhãn dương trung quốc. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn dương trung quốc. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 8 tháng 11, 2017

Tôi nghi lý lẽ của quan năm công an có thể đúng, ông Dương Trung Quốc sai

Chứ công an chả nhẽ lại sai. Cụ Hồ xưa dạy công an 6 điều, chú phú lít nào mà chả thuộc. Công an nhân dân thì chỉ vì nhân dân thôi chứ chả nhẽ vì... con ma.

Tại quốc hội hôm 7.11, quan năm phó giám đốc Công an Hà Nội, ông đại tá Đào Thanh Hải rất dõng dạc giả nhời các vị dân biểu (chả biết có phải dân biểu thật không) rằng không có chuyện công an bắt bớ, hành hung làm gãy đùi cụ Lê Đình Kình trong vụ cưỡng chế đất đai thôn Hoành, xã Đồng Tâm, huyện Mỹ Đức. Cụ Kình gãy chân là do gia đình cụ "giằng co" với nhà chức việc. Có nghĩa là, nói như quan năm Hải, gãy chân vỡ xương đùi là tại cụ Kình, tại người nhà cụ Kình tác động, chứ không phải công an.

Sau đó, cũng ngay trên nghị trường, ông Dương Trung Quốc chất vấn: một ông già 82 tuổi có thể tự gãy chân không? Kiểu này ông Quốc nghi công an. Tôi cho là xưa nay ông Quốc rất hùng biện, khôn ngoan, nhưng lần này có thể ông đã sai.

Tôi là tôi cứ phản đối ông Quốc dân biểu (dù ông này đúng nghĩa đại biểu của dân, do dân bầu) nói cụ Kình Đồng Tâm không thể tự gãy chân. Này nhé:

Thứ Bảy, 16 tháng 2, 2013

Bác Quốc giả nhời trên báo Thanh Niên

Nhà sử học Dương Trung Quốc nói về bài viết "Dương Trung Quốc - Bốn điều sai năm cũ":

Đây là cái gì chứ không phải phản biện !

Dư luận hiện đang quan tâm đến bài viết nói về "tứ đại ngu" của nhà sử học, đại biểu Quốc hội (ĐBQH) Dương Trung Quốc. PV Thanh Niên đã gặp ông Dương Trung Quốc để tìm hiểu quan điểm của ông về bài viết này.

Thưa ông, ông đã đọc trọn vẹn bài viết Dương Trung Quốc - Bốn điều sai năm cũ của người ký tên là Hoàng Hữu Phước chưa? Cảm xúc khi đọc bài viết đó của ông như thế nào?

Đây là một bài lấy từ blog cá nhân nên thực lòng tôi cũng không muốn bình luận làm gì. Tuy nhiên giữa ngày tết vui như thế này đọc thấy mất vui đi một tí.

Tinh thần là không có gì đáng để bình luận. Đây là vì Báo Thanh Niên hỏi nên tôi trả lời thôi.

Trước đây, ông và ĐBQH Hoàng Hữu Phước đã bao giờ trao đổi trực tiếp về những quan điểm khác nhau mà ông Phước nêu trong bài chưa?

Cũng chỉ có một lần trao đổi liên quan đến thảo luận về luật Biểu tình thôi. Còn những việc anh ấy nêu lên, kể ra, đưa ra QH thảo luận thì cũng hay. Nhưng cũng chưa lần nào thấy anh Phước nêu ra cả.

Thứ Bảy, 10 tháng 11, 2012

Lời hay ý đẹp: Chống tham nhũng giống như đánh trận giả

Quốc hội đang họp, đang bàn ráo riết về chống tham nhũng.

Mình nhận thấy ở xứ này khi dư luận cũng như các diễn đàn bàn bạc, chú ý nhiều nhất về điều gì đó thì có nghĩa nó đang nặng nhất, gay nhất, đã qua giai đoạn mạn tính mà vào giai đoạn cuối mất rồi. Chả hạn "hot" về tai nạn giao thông tức thị tai nạn đã mỗi năm xơi tính mạng cả sư đoàn; lo lắng tình trạng phá rừng tức thị rừng đã bị phá gần xong; chấn hưng giáo dục có nghĩa nền giáo dục vô phương cứu chữa... Giờ thì bàn về tham nhũng, tức là tham nhũng đã thành đặc sản, tiềm năng của bộ máy công quyền xứ ta, không cách gì chữa nổi. Kể cũng gay.

Không phải bây giờ cả nước mới chống tham nhũng. Chống lâu rồi, mấy chục năm rồi. Càng chống càng nảy nòi nhiều tham nhiều nhũng, thậm chí bí quá còn đổ vạ "bà quét rác, cậu nhân viên bảo vệ cũng có thể tham nhũng". Chống như thế nào? Có nhẽ nhận xét của bác sử Dương Trung Quốc trên diễn đàn quốc hội hôm qua tạm được coi là bản tổng kết ngắn gọn, đầy đủ, chính xác, nêu đúng thực chất nhất về công cuộc chống đỡ vô cùng... quyết liệt ấy:

“Nhìn lại 7 năm qua, việc chống tham nhũng tựa như đánh trận giả, kế hoạch tác chiến rất hoành tráng, lực lượng huy động rất hùng hậu, mệnh lệnh ra quân rất dứt khoát và lại được nhân dân cổ vũ mạnh. Khi lâm trận súng nổ rất to mà không sát thương được ai vì đạn không có đầu. Quan trọng hơn là quân xanh hay quân đỏ đều là quân ta cả. Chỉ có một số vị vụng về nên bị lộ hay bị dư luận báo chí phát hiện mới bị xử lý”.

À, ra thế. Hèn chi mà hy sinh rất lớn nhưng kết quả thu về chẳng bao nhiêu. Vậy chả biết lần này các bác nhà nước, chính phủ có định thay đổi chiến thuật không, hay tiếp tục đánh trận giả cho vui.

Chưa biết tính mạng tham nhũng thế nào, chờ tới hồi sau sẽ rõ.

10.11.2012
Nguyễn Thông

Chủ Nhật, 16 tháng 9, 2012

Gương soi nào cũng có vết mờ

Bài này của bác Dương Trung Quốc sử học, đăng trên báo Lao Động cuối tuần - 16.9.2012. Có khá nhiều điều để người đọc ngẫm nghĩ. Xin mượn về đây để quý vị nào chưa đọc thì bớt chút thời gian nhé.

Gương soi lịch sử

Chủ nhật 16/09/2012 05:00
DƯƠNG TRUNG QUỐC

Một cuộc hội thảo có chủ đề khá khơi gợi “Về cuộc chính biến lật đổ mẹ con Thái tử Lê Nghi Dân và hệ quả” được giới sử học tổ chức tại Thành phố Hải Phòng. Nội dung của hội thảo nhằm làm sáng tỏ một sự kiện xảy ra cách nay ngót 6 thế kỷ về một cuộc đảo chính xảy ra vào ngày mồng 10 tháng 3 năm Kỷ Mão (1459) với những diễn biến:
Gương soi lịch sử
Bia Vĩnh Lăng tại Lăng Vua Lê Thái Tổ ở Lam Kinh. Ảnh: TL

Người con trưởng của bà phi thứ nhất của vua Lê Thái Tông vượt tường thành cùng quân lính của mình đột nhập vào nội cung giết vua là người con trưởng của bà phi thứ hai để đoạt ngôi vua; ở ngôi được 8 tháng để rồi (6.1460) lại bị gạt bỏ khỏi ngôi báu để người con của bà phi thứ ba đăng quang.

Thứ Sáu, 20 tháng 7, 2012

Người đầu tiên công khai đòi công lý cho bà Nguyễn Thị Năm (Cát Hanh Long)

Quả thật tôi rất mừng khi viết những dòng này. Trước hết phải cám ơn nhà sử học Dương Trung Quốc, một con người nghĩa khí, có tư cách của nhà viết sử; sau nữa là với báo Lao Động, tờ báo dũng cảm đăng bài của bác Quốc.

Bài báo có cái tít giản dị "Viết nhân ngày Thương binh liệt sĩ" đăng liên trang 10&11 Lao Động cuối tuần nhưng bên trong dám đặt thẳng vấn đề trả lại công lý và sự thật cho bà Nguyễn Thị Năm, còn có tên gọi Cát Hanh Long. Bà Năm là nhà tư sản nổi tiếng, địa chủ kháng chiến, có rất nhiều công lao, đóng góp cho cách mạng, cho cuộc kháng chiến chống Pháp những ngày khó khăn gian khổ nhất. Rất nhiều vị lãnh đạo cấp cao nhất đã được bà nuôi nấng, đùm bọc, hàng trung đoàn bộ đội Vệ quốc được bà lo cho miếng ăn chốn ở. Bà bị cuộc cải cách ruộng đất long trời lở đất quy là địa chủ phản động, bị chính quyền kháng chiến lôi ra xử tử hình năm 1953. Thật bi kịch, địa chủ đầu tiên bị xử bắn lại là một người đàn bà, người mà cuộc kháng chiến phải biết ơn, còn nặng ơn nghĩa hơn cả ngàn lần so với bà phiếu mẫu với Hàn Tín thuở xưa.

Chính tôi đã từng viết về bà Năm (năm 2007, đăng trên tạp chí Thế giới mới, xem ở đây). Gia đình tôi chịu ơn bà, chính xác là con trai bà, tức ông Hanh (117 Hàng Bạc, Hà Nội), người mà bác Dương Trung Quốc có nhắc trong bài báo bên dưới. Ông Hanh đã tận tình chỉ dẫn, giúp người nhà tôi liên hệ với các nhà ngoại cảm, kết quả là tìm được hài cốt của chú ruột tôi, liệt sĩ Nguyễn Văn Liễn chôn cất ngay trên đất trang trại gia đình bà Năm ở Đồng Hỷ, Thái Nguyên. Chả là chú tôi khi còn sống, hoạt động kháng chiến cũng từng được gia đình bà Năm che chở, đùm bọc.

Nhiều năm đã qua, nỗi oan khuất của bà Nguyễn Thị Năm không được nhà nước quan tâm. Hình như người ta cố tình lờ đi, để lâu cho nhạt dần. Có nhiều người biết bản chất sự việc nhưng cũng chỉ dám nhắc lại, hé ra tí chút chứ không dám đặt thẳng vấn đề đòi lại sự thật và công lý cho bà (ví dụ như hồi ký của ông Đoàn Duy Thành, ông Vũ Thư Hiên). Quyền uy vẫn làm nhiều người có lương tâm khiếp sợ. Bởi vậy, tôi bày tỏ sự khâm phục và biết ơn nhà sử học Dương Trung Quốc ngay từ những dòng đầu tiên là vì thế.



Tôi đã có tờ báo in trên tay nhưng bản điện tử của bài viết chưa được tòa soạn báo Lao Động post lên, có lẽ vì là số cuối tuần thì phải đợi đến cuối tuần. Khi nào có bản đó, tôi sẽ mạn phép mượn về đây, ai muốn coi thì ráng chờ thêm chút.
(chờ bài của bác Dương Trung Quốc. Đã có, đề nghị xem ở đây).

20.7.2012
Nguyễn Thông


Thứ Sáu, 8 tháng 6, 2012

Lời hay ý đẹp (9): Lê Như Tiến thẳng thắn, Dương Trung Quốc hùng hồn

Phải nói, từ đầu kỳ họp thứ 3 Quốc hội khóa 13 đến giờ, mãi tới tận phiên hôm qua 7.6 không khí nghị trường mới được khởi sắc bởi hai ông nghị Lê Như Tiến và Dương Trung Quốc. Chả bù suốt cả mấy tuần cứ gật gà gật gù, lim da lim dim, phát biểu nhạt nhẽo, dân tình nghe mà ngao ngán. Tưởng tiền thuế mình bỏ ra nuôi mấy vị chắc đổ sông đổ bể hết, chả thu được gì, nhưng may, vẫn còn những người như ông Tiến, ông Quốc. Cầu giời khấn phật, thời gian còn lại, thêm nhiều ông Tiến ông Quốc nữa cho dân nhờ.

Ấy thì cứ khao khát cứ mong vậy thôi chứ cũng chả dám chờ đợi hy vọng nhiều hơn ở 497 vị dân biểu còn lại (sau khi đã trừ đi em Hoàng Yến), kể cả ông đại biểu đương kim tổng bí thư đảng. Mà cũng chả dám đặt cược niềm tin vào sự tiếp thụ của mấy ông to bà nhớn lãnh đạo chế độ này bởi suốt bao năm nay rồi, đại biểu nói gì cứ nói, lãnh đạo làm gì cứ làm, hai đường thẳng song song chưa thể gặp nhau. Chắc bác đại biểu Nguyễn Minh Thuyết có kinh nghiệm về điều này.

Nhưng bác Quốc, bác Tiến ạ, dù sao dân đen chúng em cũng phải cám ơn các bác. Không có các bác, thế giới người ta nhìn vào lại bảo cả nước Việt Nam đang kỳ ngủ phiên trong khi thằng Cuba cũng đang ngáy pho pho.

Dưới đây là mấy nhời trích dẫn từ các bác ấy:

"Tham nhũng có mặt khắp nơi với nhiều mặt nạ, nhiều vỏ bọc khác nhau như thách đố kỷ cương phép nước. Các lĩnh vực là nơi khu trú của tham nhũng, là mảnh đất màu mỡ nuôi dưỡng tham nhũng nảy nở phát triển và lũng đoạn đó là lĩnh vực đất đai, tài nguyên khoáng sản, đầu tư xây dựng cơ bản, tín dụng ngân hàng, thu chi ngân sách, quản lý vốn và tài sản nhà nước, mua sắm tài sản công, công tác tuyển dụng, đề bạt, bổ nhiệm cán bộ. Người đứng đầu cơ quan hành chính các cấp có quyền gần như tuyệt đối trong việc định đoạt đất đai, khi đất đai trở thành hàng hóa có giá trị đặc biệt thì những người được giao quyền rất dễ "xúc động" trước những nguồn lợi béo bở đó... Giống buôn lậu, gian lận thương mại, tham nhũng hối lộ không đi theo con đường chính ngạch mà thường len lỏi theo các con đường tiểu ngạch. Đó là các quý bà, quý cô, quý cậu, quý người thân trong gia đình". (Lê Như Tiến- Phó chủ nhiệm Ủy ban Văn hóa- Giáo dục- Thanh thiếu niên và nhi đồng của QH).

"Đội ngũ cán bộ công chức được tuyển chọn, đào tạo dường như ai cũng được bồi dưỡng những khóa học về “quốc phòng toàn dân” mà vẫn để hiện tượng sử dụng lao động người nước ngoài, cho thuê đất rừng hay khai thác khoáng sản và gần đây nhất là nuôi hải sản ở ngay những vị trí trọng yếu của an ninh quốc gia đều vượt ra ngoài tầm kiểm soát của bộ máy nhà nước... Trong khi đó, đối với nhân dân, chính bộ máy công quyền ấy lại phải chăng quá khắt khe cảnh giác để rồi hành xử có phần vụng về, thô bạo đối với một bộ phận nhân dân, làm phương hại đến hình ảnh của một nhà nước của dân, do dân và vì dân mà chúng ta đang phấn đấu. Chỉ số lòng tin của dân đối với Chính phủ chưa khi nào được quan tâm tính đến, nhưng chắc chắn không như chúng ta mong muốn. Tôi xin nhắc lại lời của người xưa đúc kết về thuật trị nước. Đó là câu đối của một viên quan thời Hậu Lê (Hoàng Ngũ Phúc) vào một thời kỳ lịch sử rối ren đã nhắc nhở: “Nước lấy dân làm gốc, lúc bình yên, nước hãy để dân yên/Dân lấy nước làm lòng, khi hữu sự, dân sẽ ra gánh vác”. Thử đặt ra một câu hỏi, vào thời điểm này “khi hữu sự” liệu dân có ra gánh vác như những thời kỳ đầy thử thách trong quá khứ lịch sử hào hùng hay không? (Dương Trung Quốc- nhà sử học, nghị sĩ đại biểu tỉnh Đồng Nai).

Ngày đẹp phát lộc 8.6.2012
Nguyễn Thông