Xứ ta, hầu như năm nào cũng trên dưới chục trận bão lớn nhỏ. Về đặc sản bão, An Nam mình có nhẽ chỉ kém Philippines và Nhật Bản. Được vinh dự ở vị thế đất địa chiến lược, một thời từng là tiền đồn của phe xã hội chủ nghĩa, tuyến đầu chống đế quốc…, nên ông trời bắt ta phải trả giá, bù lại phần gánh vác thiên tai cho nơi khác.
Cứ vào khoáng từ tháng 7 tây trở về sau đến cuối năm là ai nấy chuẩn bị tinh thần chống bão. Nhiều năm bão dồn dập, vừa dứt cơn này là nối trận khác. Có những cơn bão gây kinh hoàng, bão Chanchu ở miền Trung năm 2006 chẳng hạn, hơn 200 người chết, mất tích, vùi thân đáy biển. Sợ bão, nếu người trên bờ sợ một thì ngư dân sợ mười. Nhưng không ra biển, ngại bão thì lấy gì bỏ vào mồm.
Miền Bắc và miền Trung thường chịu nhiều bão nhất. Chịu riết rồi quen, thậm chí xem như cơn gió thoảng. Cũng như dân miền Tây Nam Bộ chịu lũ, năm nao không có lũ thì nhớ, kêu toáng lên. Nhưng phải nói đất Nam Bộ được trời ban phước, chả bão biếc gì. Nhà cửa nhiều nơi tuềnh toàng, chỉ cơn gió vừa vừa cũng hất phăng, ấy vậy mà cứ trụ hết năm này qua năm khác. Bà con bảo, làm đủ ăn thôi, làm ra để ăn chứ không phải để đắp vào cái nhà. Chả bù cho xứ Bắc, nhà chưa xong thì chưa yên tâm. Dạo xưa, ông anh họ tôi đổ được cái nhà mái bằng, khoái quá trèo lên thách bão, từ nay tao đố mày làm gì được tao đấy.
Có lẽ do miền Bắc bão gió liên miên nên ngay cả truyền thuyết, truyện dân gian cũng đầy mùi bão. Truyện Sơn tinh Thủy tinh là minh chứng. Nhưng miền Nam lại khác, không hề phản ánh cuộc đấu tranh chống thiên tai mà chỉ có chinh phục thiên nhiên, khai hoang mở đất. Không có chuyện Sơn tinh nhưng đầy chuyện bắt cá sấu thế nào, bẫy cọp ra sao, cách nấu canh chua cá lóc, cách gặt lúa trời… Một vùng đất như thế mà để cho nó ngày càng nghèo đi, nhà cai trị nên nghiêm túc tự vấn mình.
Hồi tôi còn bé, tôi sợ bão nhưng cũng thích bão. Ông anh tôi kiếm ở đâu ra tờ tranh thông tin về bão, về sức gió, dán trên bức tường đất đầu hồi nhà. Tôi còn nhớ có 12 cấp gió, mở đầu là “gió cấp 0, khói bay lên thẳng”, cuối cùng là gió cấp 12 đổ nhà trốc cây gãy cột điện. Tôi từng chứng kiến những cơn bão cực lớn như bão số 7 năm 1967, bão số 7 năm 1969, bão số 8 năm 1972, nhà cửa sập, tốc mái, cây cối gãy đổ ngổn ngang. Cơn bão số 7 năm 1967 làm đổ nhà chú Hô, tường sập đè chết vợ chú là thím Chế đang có mang, thương lắm. Về sau, mỗi lần có việc phải vào nhà bá Điện, đi ngang qua vườn bà In có cái miếu đã sợ rồi, lại qua vườn chuối hoang có căn nhà đổ của chú Hô cứ chờn chợn, sờ sợ là.
Trận bão năm 1969, ông anh tôi đang học lớp 10, trường huyện sơ tán về xã Tân Phong, cách nhà tôi khoảng 7-8 cây số. Anh tôi nghe thông báo có bão vội về giúp thầy bu và các em chống bão, đạp xe thiếu nhi Liên Xô đi men theo đường ven bờ sông Đa Độ về, nửa đường gió tạt mạnh suýt bị lôi xuống sông. Về đến nhà, anh kể lại chuyện, thày bảo hú vía, chắc nhờ ông bà phù hộ.
Nhưng sau khi bão tan thì tha hồ ăn bòng ăn bưởi rụng. Và việc đầu tiên là ba chân bốn cẳng phốc ngay ra ngoài đình, nơi có hai cây nhãn cổ thụ. Mùa nhãn nào cũng vậy, hai anh em ông Tống ông Thùng mua bao luôn cả cây nên bọn trẻ con đành chịu thèm nhãn bởi các ông ấy canh gác gắt lắm. Nhưng trời thì các ông ấy phải chịu thua. Có năm, nhãn gần chín rụng phủ đầy sân đình, trẻ con tha hồ nhặt, căng túi quần túi áo, ăn rả rích. Ông Tống ông Thùng phải để bọn trẻ nhặt bởi nhãn ấy chả bán được cho ai. Các ông ngước nhìn trời căm lắm, nhưng trẻ con thì sướng.
Sau bão khoảng 1 ngày, rau muống non bấy, hái về luộc ăn no. Hình như bão nó có chất gì ấy làm cho ngọn rau ngon thế. Ốc bươu khi bão vừa dứt nổi lên đầy ao, vớt về luộc là chanh chấm mắm ớt ngon tuyệt. Thường sau bão bao giờ cũng có vài trận mưa, các cụ gọi là “mưa đền cây”, cây nào không bị đổ chỉ sau mấy trận mưa ấy là hồi lại ngay. Bão xong, chỉ dân Tú Đôi, Kiến Quốc là sướng nhất. Họ ở vùng hạ lưu sông Văn Úc, tôm cá rất sẵn, bão xong càng sẵn. Hôm trước bão tan, hôm sau đã thấy họ vừa đi vừa rao lanh lảnh “cá rẻ đơi, ai mua cá rẻ thì khỏe nào, ai ra mua nào”.
Nguyễn Thông
"bù lại phần gánh vác thiên tai cho nơi khác"
Trả lờiXóaSo với thế giới, VN có phúc lắm đấy ạ . Nhìn bản đồ động đất, VN không nằm trong vùng động đất, ngoại trừ nhân tai, rút ruột quả đất thì không kể . VN không có cả núi lửa . Bão thì Thái Bình Dương không tệ lắm . Xứ tư bẩn giãy chết nhà em có đủ cả, kể cả tam giác quỷ . Thời xưa ở Florida, 2 cơn bão cách nhau chỉ 3 ngày, đó là bão gây thiệt hại nặng . Cỡ cấp 1-2 xem như gió thoảng, ở nhà nướng bắp bật TV lên xem phim . Cấp 3-4 mới bắt đầu lo . Dân Cali qua FL chơi còn nói thích động đất hơn, vì có chết, chết bất đắc kỳ tử . FL, trước khi chết phải lo bấn cả lên .
Chắc vì Việt Nam được Trời thương nên mới ban cho Cụ Hồ & Đảng Cộng Sản lãnh đạo . Các bạn nên cảm ơn Trời đã phù hộ cho dân mình
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
XóaBọn thối tai cái lô...gì cũng đá thòng được vài nhát cho nó sướng cái mồm.Anh Nguyễn Thông khéo viết lại khéo gợi,giá anh là gái thì bọn tó giai chắc được nhờ.
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
XóaBác Thông là giai thì đã sao ? Đọc lời bình thơ Tố Hữu này
Xóa"Ðối với anh bộ đội, chỉ "gần nhau là thân thiết", chỉ "một thoáng lặng nhìn nhau" là "âm thầm thương mến"
Bác Thông không phải là bộ đội, nhưng nếu Ba Nguyen thích giáo viên kiêm nhà báo, he's your type. Ít nhất cùng chung niềm tin vào Đảng & Chính phủ .
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
XóaNhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
XóaTao đã tích cóp được mấy triệu đô từ nhóm quan chức chi chung rồi đấy, làm gì bọn tao? đi hay ở là quyền bọn tao, Dân tộc ử? tổ quốc ư? yêu nước ư? Khi bọn mày có nhiều đô thì chúng mày hiêu ra thôi! tổ quốc, dân tộc, yêu nước?..là cái đó đấy! bọn ngốc ạ! thương thay những kẻ khờ dại. Rồi chúng mày tha hồ mà đi biểu tình, ok!
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Xóa