Xứ ta khí hậu nóng ẩm nhưng do môi trường quá ô nhiễm nên nhiều bụi. Càng thành phố càng bụi, nông thôn thì đỡ hơn chút ít. Chỉ riêng cái vụ lau bụi cho đồ đạc trong nhà cũng tốn biết bao thời gian, công sức. Không lau thì ngứa mắt, không chịu được. Những nhà khá giả có thuê osin thì chả nói làm gì, còn bình thường cứ phải vài tuần mới tự làm.
Tuy nhiên, có một thứ mà chúng ta ít quan tâm lau bụi, là cái đèn điện. Stt này chỉ đề cập đến những nhà còn dùng đèn ống, còn gọi là đèn neon (nê ông). Tôi biết có nhà cả năm không lau đèn, đơn giản bởi vì nó bị lắp ở trên cao, phần nữa thấy nó vẫn sáng nên ít quan tâm.
Cần hiểu rằng chiếc đèn ống có 1 phần ép sát ống máng, bị hạn chế tỏa sáng. 3 phần còn lại (trên, trước, dưới) thì phần trên luôn chịu bụi. Nhiều khi, tôi tháo xuống lau, lớp bụi phía trên phủ đầy đen kịt, ngăn hết ánh sáng. Nhiều nhà không tháo đèn ra lau bụi thường xuyên bở vì thấy nó còn sáng, nhưng thực ra đã bị mất độ sáng rất nhiều, vừa hại mắt, vừa lãng phí điện (do phải bật thêm đèn). Dịp trước Tết, nhân tiện làm vệ sinh nhà cửa, nên lau đèn luôn. Còn bình thường, ít nhất vài ba tháng lau một lần, lau vào ban ngày.
Việc đầu tiên là ngắt cầu dao cho an toàn (cho nên phải lau ban ngày). Bắc thang chắc chắn, có người giữ chân thang càng tốt. Nhích nhẹ hai đầu máng đèn, lấy bóng ra, cẩn thận kẻo rơi bể. Lấy giẻ nhúng nước vắt kiệt lau đèn cho sạch, nhất là phía bị đóng bụi. Lắp lại vào, tiện thể kiểm tra con chuột (tắc te), nếu nó cũ quá thì thay luôn (rẻ thôi, chừng 5-7 nghìn/cái). Lắc lắc nhẹ coi xem đèn đã chắc chưa, kẻo bị lỏng có khi mối điện chưa đủ tiếp xúc, nhỡ lỏng rơi xuống thì dọn mệt.
Kéo lại cầu dao, các chị sẽ thấy cũng vẫn cái đèn ấy, ánh sáng hơn hẳn rất nhiều so với trước khi lau. Chỉ chịu khó tí thôi mà chả tốn đồng nào.
Nhân chuyện này, lại nhớ hồi còn bé tôi được xem phim Trung Quốc “Đứng gác dưới ánh đèn nê ông” nói về mối tình của một người lính với cô gái Thượng Hải. Lúc ấy chưa hiểu gì về tình yêu nên chỉ trầm trồ Trung Quốc hiện đại thật, họ có cả đèn nê ông (ánh sáng trắng), trong khi xứ ta tinh dùng bóng đèn tròn đốt dây tóc, sáng vàng vọt. Chỉ ao ước khi nào nước mình có được đèn nê ông, hì hì.
Nguyễn Thông
Năm 1964 tôi học lớp "vỡ lòng" có bài như thế nay:
Trả lờiXóa"Con ong chăm chỉ,
lưng nó cong cong,
đo khắp cánh đồng
tìm hoa gây mật,
Em Hoa ngoan thật
chẳng kém gì ông
..." Còn bây giờ ở thành phố thì "Ô sin", nông thôn thì có "bà bô, ông bô" làm hết cho mà đi học thêm để mà làm cán bộ hết.
"Con ong chăm chỉ, lưng nó cong cong, đi khắp cánh đồng, tìm hoa gây mật, em Loan ngoan thật, chẳng kém gì ong"
Xóa