Bạn bè

Tổng số lượt xem trang

Tìm kiếm Blog này

Thứ Sáu, 28 tháng 9, 2018

Chuyện mồ mả (kỳ 1)

Sau khi hoàn tất bài “Chuyện nghĩa trang” cách nay nửa năm, tôi sực nghĩ phải viết thêm đôi chút về chuyện mồ mả, cũng đã được vài trăm chữ rồi nhưng bận quá bỏ lửng đó. Nay rảnh thì nối cho nó dài ra chứ không phải tại thiên hạ đang lao xao vụ lăng mộ của ông này ông nọ.

Người xưa bảo “trần sao âm vậy”, có một thế giới “bên kia” tách hẳn khỏi thế giới “bên này”. Đó là cõi âm, dưới ấy cũng đủ bộ máy, thể chế, ban bệ, luật pháp, hoạt động… Đứng đầu là Diêm vương (vua), thần dân là những người ở cõi dương bị chết, chuyển sinh hoạt, cắt hộ khẩu sang cõi âm, còn công an cảnh sát chính là đám quỷ sứ yêu ma, tòa án và viện kiểm sát là các phán quan râu dài, cơ quan thi hành án là cái vạc dầu, chó ngao, xiềng sắt, v.v..

Hồi tôi còn bé, thày (bố) tôi có mấy quyển sách chữ nho. Đám con là chúng tôi, chữ nhất bẻ đôi không biết, tò mò lén mở xem. Chả là trong đó có nhiều tranh vẽ cảnh hành tội người dưới cõi âm, như chó ngao cắn xé, bỏ người vào vạc dầu, dùi nung lửa đốt thịt, xích xiềng quấn quanh cổ… rất kinh. Anh tôi xem xong mặt tái mét, nói lí nhí tao sợ âm ti địa ngục lắm. Chị cả tôi bảo muốn không bị quỷ sứ bỏ vào vạc dầu thì đừng làm điều ác. Đánh mèo, cắt tiết gà, bỏ lợn đói, cười cợt các bác ngố con cụ Đẹn… đều là ác cả, bị phán quan hằng ngày theo dõi ghi thành tội. Chúng tôi đâm ra sợ, thậm chí có hôm câu được mớ cá rô, thấy nó còn sống cũng không nỡ đập để đánh vẩy rửa cho vào nồi. Nhưng cùng lứa với tôi nhiều đứa chắc nhà nó không có sách nho hình quỷ sứ nên không sợ. Anh em thằng Còm thằng Nhớn sinh đôi (sau này đổi tên là Việt, Bắc) con ông Ngữ, nghe tôi kể, chúng bĩu môi “phải tội lội xuống sông, đánh ba tiếng cồng, tội lại nổi lên”, chả coi diêm vương quỷ sứ phán quan là cái đinh gì.

Đời người tuân theo quy luật “sinh lão bệnh tử”. Các nhà xây dựng khi thiết kế cầu thang luôn chú ý đến luật 4 chữ này. Làm sao khi bước tới bậc cuối cùng phải trúng chữ “sinh” thì gia chủ mới thọ lâu, khỏe mạnh. Nhưng ai sống rồi cũng phải chết, dù sống lâu như ông bành tổ 800 tuổi cũng chết. Còn chết rồi mà sống mãi trong sự nghiệp của chúng ta lại là chuyện khác. Chết thì chôn. Ngày xưa xứ ta chỉ đem chôn, ít khi đốt (hóa táng). Lúc sống có thể chiếm muôn nghìn dặm đất, chết chỉ cần vài thước ta. Đắp thành cái mộ. Ôn như hầu Nguyễn Gia Thiều, con người lịch duyệt hiểu lẽ càn khôn, tường tận cả huyền bí giời đất, sống thời tao loạn thế kỷ 18 đã đúc kết rằng “Trăm năm còn có gì đâu/chẳng qua một nấm cỏ khâu xanh rì”. Cái ấy gọi là mộ. Mồ. Mồ mả. Đều là nó.

Giàu nghèo cũng nấm mộ. Có 2 mét vuông, bình đẳng. Tưởng vậy nhưng không phải vậy. Thế mới sinh ra lăng, lăng tẩm, sinh phần (sinh phần nghĩa là khi còn sống đã chọn giành cho mình chỗ này chỗ nọ xây sẵn lăng mộ để chôn mình về sau). Của những anh không phải người mà là siêu người. Sống khác người, chết cũng khác người.

Làng Trà Phương (xã Thụy Hương, huyện Kiến Thụy, TP.Hải Phòng) quê tôi bé tí mà cũng có những 2 bãi tha ma. Bây giờ gọi tuốt là nghĩa trang, nghĩa địa, chứ ngày xưa chỉ nôm na bằng bãi tha ma. Thậm chí còn đơn giản hơn, là mả. Một cái có tên Mả Đò ở xóm ngoài, còn cái kia tên Mả Vối xóm trong. Dân làng chết, ai gần chỗ nào thì chôn chỗ ấy.

Tại sao tên Mả Đò? Nguyên do cái bãi tha ma này nằm kế ngay bến đò đi qua một nhánh rộng của sông Văn Úc, đò nối từ làng Trà sang làng Tú Đôi thuộc tổng Ngũ Phúc. Nghe các cụ kể chỗ này từ thời nhà Lý là nơi định cư của những tù binh xứ Chiêm Thành, bị vua Lý bắt về đày ở đó để mở mang khai phá đất đai vùng duyên hải. Mả Đò lúc đầu chỉ chôn cất những kẻ bại trận tha hương, sau dân sở tại cũng chôn đó luôn, thành cái bãi tha ma ngay bến đò. Các bậc tiên tổ, tiền nhân họ hàng nhà tôi cũng chôn ở Mả Đò, mỗi ngôi mộ một nấm cỏ xanh, gia tộc khi sống thì quần tụ với nhau từng khu sau lũy tre làng, chết lại về Mả Đò sum họp nơi âm phủ.

Tồn tại được gần nghìn năm thì Mả Đò gặp hạn. Năm 1964, máy bay Mỹ đánh ra miền Bắc. Bọn phi công láu cá cứ ép sát mặt biển mò theo sông Văn Úc để tránh bị phát hiện, tới sâu trong đất liền mới vọt lên ném bom, bắn tên lửa phá cầu Rào, cầu Niệm, bến cảng, kho xăng, trận địa pháo phòng không. Chuyện này, là người trải qua thời tao loạn, thì tôi nói thẳng, có hồn ma ông John McCain làm chứng, máy bay Mỹ chủ yếu nhắm vào những cơ sở quân sự, quốc phòng hoặc những nơi tham gia vào cuộc vận chuyển gây nguy hại cho Mỹ, chứ nó không có ý định đánh vào cơ sở dân sự thuần túy. Nếu cứ như bộ máy nhà nước tuyên truyền rằng Mỹ gây chiến tranh hủy diệt, đưa miền Bắc trở lại thời kỳ đồ đá thì có nhẽ không hẳn đúng. Nó mà hủy diệt, đánh lung tung thì làm gì còn Nhà hát thành phố Hải Phòng, đảo đèn Hòn Dấu, nhà bưu điện (những kỳ tích kiến trúc thời thuộc địa), trường này trường nọ. Có những vụ bom rơi vào khu dân cư, phần lớn do mục tiêu nằm lẫn vào đó. Thôn Phúc Lộc gần cầu Niệm đêm 16.4.1972 bị bom chết mấy chục người cũng bởi nằm sát trận địa pháo phòng không bảo vệ nội thành. Cũng như ở Hà Nội 12 ngày đêm vậy, bệnh viện Bạch Mai trúng bom bởi bộ tư lệnh phòng không-không quân nằm ngay kế đó. Còn phố Khâm Thiên gần nhà ga Hàng Cỏ, đầu mối vận chuyển vũ khí. Nó đã cố ý hủy diệt thì Phủ chủ tịch, Nhà hát thành phố… làm gì còn tới bây giờ.

Để chặn chúng, đám máy bay tinh quái ấy, nhà nước lệnh cho xã tôi phải giải tỏa ngay Mả Đò, bốc hết xương cốt dời vào Mả Vối làng trong. Chỉ trong hơn nửa tháng, mộ bị dời gần hết, còn cái nào không kịp hoặc chưa có thân nhân thừa nhận, xe ủi tới ủi sạch băng. Dân công mấy xã xung quanh được huy động đào đắp, sau vài ngày hiện hình 12 chiếc ụ tên lửa như những quả núi con con chiếm hết mặt bằng bãi tha ma. Trận địa tên lửa Mả Đò ra đời từ ngày đó, cuối năm 1964.

Có một thời, trận địa Mả Đò thành “khu du lịch, đô thị văn hóa” của làng Trà. Các cụ phụ lão trồng phi lao, trồng chuối ngụy trang cho ụ tên lửa, cả một vùng xanh ngắt, rì rào. Mỗi tuần bộ đội chiếu phim 2 đêm, tinh phim hay của Liên Xô, cả làng ra xem miễn phí. Bộ đội tên lửa SAM hầu hết trình độ hết phổ thông hoặc đang học đại học, mồm mép như tép nhảy. Mà con gái làng Trà thì lại xinh, “Cổ Trai đế vương, Trà Phương công chúa”. Nhiều mối tình đã nảy nở, nên duyên, trong đó có cả hai cô em họ bên ngoại nhà tôi. Chỗ mồ mả hoang vắng mới hồi nào chỉ đi đánh dậm ngang qua cũng rùng mình, sợ ma, giờ giống cái chợ. Tới tận một hôm năm 1966 máy bay Mỹ phóng tên lửa trúng ngay xe điều khiển của sĩ quan, khiến thiếu úy Trần Phúc Cán (người Bình Định) hy sinh thì những cuộc vui chỗ bãi tha ma cũ mới thưa dần. (còn tiếp)

Nguyễn Thông

8 nhận xét:

  1. Bài viết được lồng vào những sự kiên lịch sử. Hay và hấp dẫn. Cảm ơn tác giả. Đang chờ để đọc kỳ 2.

    Trả lờiXóa
  2. Thật sự Mỹ đưa quân vào Miền Nam chỉ để bảo vệ và giúp đỡ chế dộ Tự do, Dân chủ, đa đảng , đa nguyên với tam quyền phân lập như họ đã giúp bảo vệ và xây dựng Nam Hàn. Do đó Mỹ không chủ trương đánh chiếm hay tiến quân ra Bắc. Nếu Mỹ muốn đánh chiếm Miền Bắc họ chỉ cần dội bom liên tục vài tháng, Miền Bắc sẽ phải đầu hàng như ao ước của cụ già Hà nội mà Dân Nam đã từng gởi comment đăng trên Blog Dân Làm Báo năm 2014.

    CHUYỆN CỤ GIÀ HÀ NỘI

    Sau đây là câu chuyện thật:

    Dân Nam tôi có người bạn thân, gốc Bắc di cư vào Nam năm 1954, đang ở Canada, về thăm Hà nội các đây hơn 10 năm. Anh ấy gặp cụ già trên 80 tuổi ở bờ hồ. Hai bên tâm sự. Sau đây là phần đối đáp:

    - Anh từ trong Nam ra hay từ nước ngoài về thăm quê?

    - Thưa, cháu từ Canada về.

    - Thế thì tốt quá. Nếu anh từ Mỹ về thì tôi ghét lắm?

    - Có phải tại Mỹ dội bom làm chết đồng bào Miền Bắc của mình nên cụ ghét Mỹ?

    - Không phải thế. Tôi ghét Mỹ vì tụi nó dội bom nửa vời rồi ngưng và bỏ đi. Nếu tụi nó tiếp tục dội bom Miền Bắc thêm vài tuần nữa thì chúng tôi đã được giải phóng, không phải sống với bọn ác nhân, nói phét, lừa đảo. Anh có biết không, Miền Bắc chúng tôi trông chờ các anh trong Nam tiến ra Bắc giải phóng giùm. Bây giờ hết hy vọng.


    Bạn tôi lặng thinh, không dám có ý kiến. Cụ già nói tiếp:

    - Người Bắc khôn nhứt đã chạy vô Nam năm 54. Khôn hơn nữa là cùng với đồng bào Miền Nam chạy ra nước ngoài. Chúng tôi ngu nên phải ở lại với bọn này.

    Lời nói chân thật, ngay thẳng của cụ già miền Bắc, làm cho Dân Nam tôi xúc động. PHẢI CHI sau 30/4/1975, Miền Bắc đừng bận lo “mừng chiến thắng, ăn bù, uống trả thù” mà đồng lòng vứt bỏ “bác”, đảng và lá cờ đỏ chư hầu Tàu cộng, ôm lấy anh em Miền Nam hoà hợp hoà giải theo tinh thần Hiệp định Paris rồi áp dụng thể chế tự do, dân chủ, đa đảng, đa nguyên như VNCH, được Hoa kỳ và thế gới tự do viện trợ, thì VN đã cất cánh không thua Hàn quốc, Đài loan, Singapore.

    Nhìn lại bài học kết quả nội chiến Hoa kỳ ở thế kỷ 19 so với kết quả nội chiến VN vào hạ bán thế kỷ 20, người có đầu óc bình thường sẽ thấy đau lòng cho dân tộc vốn tự khoe có bốn ngàn năm văn hoá!

    Tệ hại nhứt là sau 30/5/75, cs Bắc Việt mở miệng tự hào Hà nội ra ngõ gặp anh hùng. Và sau này Hà nội ra ngõ gặp Tiến sĩ. Trong khi đó Tàu cộng bắn giết ngư dân, chiếm hải đảo và Biển đông Hà nội im lặng lại còn cho là tàu lạ không biết xuất phát từ đâu!!! Riêng vụ ra ngõ gặp Tiến sĩ thật sự rất đúng?! Nhưng Tiến sĩ mua bằng cấp, gian lận thi cử, học tại chức, mướn người khác thi giùm,... dẫn đến tình trạng lạm phát bằng giả. Kết quả kinh tế lụn bại,... dân trí thấp kém. Hiện tượng bún mắng, cháo chửi, cướp giựt hoa đào triển lãm, nói tục chửi tục, v.v ... đã làm hoen ố Hà Thành thanh lịch của thời trước 1954.

    Hơn 43 năm đất nước thống nhứt nhưng VN lại là quốc gia đói nghèo, tụt hậu nhứt nhì Đông Nam Á. Trong lúc đó, lãnh đạo Hà nội chỉ biết xách bị gậy ăn mày khắp nơi!

    Nói thẳng e mất lòng, đôi khi phiền cho trang chủ Nguyễn Thông hoặc comment có thể bị xoá. Nhưng Nam - Bắc Hàn đang bắt tay hoà giải và hoà hợp, chế độ cộng sản Bình nhưỡng rồi sẽ thay đổi. Dân Nam thấy đau lòng cho tương lai và vận nước VN mỗi ngày mỗi lún sâu vào gọng kềm Tàu, chuyện mất nước như Tây tạng e rằng không tránh khỏi!

    Dân Nam
    39/9/2018

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nếu người VN thông minh thì sẽ không xảy ra cuộc chiến huynh đệ tương tàn Nam Bắc. Giờ nhìn lại Nam và Bắc Hàn...Họ sẽ thống nhất trong an bình. Nghĩ mà thương tiếc cho dân tộc mình.

      Xóa
    2. Cám ơn bạn Nặc danh 14:13 30 tháng 9, 2018 góp thêm ý kiến.

      Thật sự Nếu người Việt Nam thông minh thì VN đã hai lần giữ được độc lập, thống nhứt và toàn vẹn lãnh thổ không cần tốn một giọt máu.

      1. Năm 1945 Nhựt trao trả độc lập, Chánh phủ Trần Trọng Kim ra đời và

      2. Năm 1949 Pháp chánh thức trao trả độc lập, chánh phủ Nguyễn văn Xuân (tạm thời) và chánh phủ Trần văn Hữu (chánh thức).

      Đó là hai cơ hội tuyệt vời nhứt để phục hưng nước Việt mà Dân Nam có viết trong bài :

      Những mốc lịch sử quan trọng khởi từ thập niên 1940

      http://www.trinhanmedia.com/2012/10/nhung-moc-lich-su-quan-trong-khoi-tu.html

      Còn cơ hội thứ 3 bạn Nặc danh nêu rõ: “Nếu người VN thông minh thì sẽ không xảy ra cuộc chiến huynh đệ tương tàn Nam Bắc.” Đúng vậy! So với cặp đôi các nước Trung cộng – Đài Loan, Bắc – Nam Hàn và Đông – Tây Đức, VN mình vừa không may mắn, kém trí vừa bị ô nhục thật đau!

      Xóa
    3. Xin lỗi bạn đọc,

      Tuổi già, mắt kém, Dân Nam gõ máy sai ở comment dài phía trên. Thay vì 30/9/2018 lại thành 39/9/2018! Xin bạn đọc thông cảm. Cám ơn.

      Dân Nam
      30/9/2108

      Xóa
    4. Vội vã gởi đi, đụng phải chứng minh không phải người máy, thay vì 30/9/2018 lại gõ 2108! Nguyễn Thông và bạn đọc ơi! Tiếp cứu bồ. Hi hi.

      Xóa
  3. Thẳng thắn mà nói...Mỹ nó có những ràng buộc, nên không muốn thắng. Nếu nó đánh hết mình thì VN làm sao mà thắng nó được. Những đầu óc mà lúc này còn huênh hoang, ca tụng, cho rằng mình đã thắng cuộc chiến thần thánh, thì những đám người đó chỉ là loại ngu đần hết thuốc chữa.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nếu đại khối dân Việt đều nói như bạn Nặc danh14:39 30 tháng 9, 2018 thì VN đã sạch bóng cộng sản lâu rồi ! Tiếc là sau thời kỳ đói khát, phải bám trụ để ăn và bán nước cho Tàu !

      Xóa