Ông Hồ Giáo mất chiều hôm qua 14.10, cầu cho ông đi thanh thản bởi lúc ông còn sống nhà cai trị chỉ lợi dụng ông là chính, chả mấy quan tâm đến số phận của ông. May ở chỗ ông như một nông dân thực thụ, ông cóc cần lợi danh này nọ, coi như phù hoa tất.
Những năm từ giữa 60 về sau, nhiều người thích bài hát "Bài ca anh Hồ Giáo". Ngày nào đài cũng phát, cái loa kim gắn trên tường cứ vừa "bạn hỡi có nghe tiếng khèn pi" là tôi dừng mọi việc để say sưa. Sao ông Hồ Giáo tuyệt vời thế. Nay thì cả ba, tác giả- nhạc sĩ Nhật Lai, người hát- ca sĩ Quốc Hương, đã đi trước, và giờ tới lượt nhân vật chính của tác phẩm- ông Hồ Giáo, đều về cõi thiên thu. Họ là những người đáng kính, hơn đám hậu sinh đang sống nhăn chỉ giỏi tâng bốc nhau bây giờ rất nhiều.
Nghe tin ông Hồ Giáo mất lúc tối qua, tự dưng trong đầu tôi cứ văng vẳng câu hát qua giọng ông Quốc Hương "Ơi anh Hồ Giáo ơi, ơi anh Hồ Giáo ơi". Chả nhẽ câu ấy, nghe như lời than mà nhạc sĩ Nhật Lai thốt ra tiên đoán cái vận mệnh ông anh hùng, cứ vận mãi vào cuộc đời ông Hồ Giáo cho đến cuối đời.
Hôm nay hoặc ngày mai, trong đám tang ông Hồ Giáo, đại diện nhà nước lại đến sụt sùi thương tiếc, khen ngợi kể lể công tích của ông cho mà xem, lại bảo rằng "ông mất đi, nhà nước mất một người anh hùng, dân tộc mất một tấm gương lao động quên mình...". Cứ đợi đến lúc chết mới khen nhau.
Kệ họ, tôi chỉ biết đến bộ ba Hồ Giáo - Nhật Lai - Quốc Hương thôi.
Nguyễn Thông