Bạn bè

Tổng số lượt xem trang

Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 15 tháng 10, 2015

Anh hùng đâu phải cứ mồm to

Nước ta có 2 ông được 2 lần phong anh hùng, đó là phi công Phạm Tuân và nhà chăn trâu vĩ đại Hồ Giáo. Còn ông tướng đặc công nước Mai Năng (cùng quê huyện với tôi, hì hì) cũng suýt 2 lần, riêng lữ đoàn 126 do ông chỉ huy, đóng quân tại doanh trại Mả Đò xã tôi, thì được những 3 lần anh hùng. Đành rằng chuyện khen thưởng, xét tặng danh hiệu anh hùng ở xứ này cũng lắm điều tiếng (vụ ông bí thư xứ Huế tên Mãn là một ví dụ) nhưng ông Hồ Giáo với phẩm chất đạo đức bình dị và niềm say mê công việc đã để lại cho người khác sự kính trọng, chứ không như hầu hết anh hùng (được phong lúc còn sống) ở xứ này.

Ông Hồ Giáo mất chiều hôm qua 14.10, cầu cho ông đi thanh thản bởi lúc ông còn sống nhà cai trị chỉ lợi dụng ông là chính, chả mấy quan tâm đến số phận của ông. May ở chỗ ông như một nông dân thực thụ, ông cóc cần lợi danh này nọ, coi như phù hoa tất.


Những năm từ giữa 60 về sau, nhiều người thích bài hát "Bài ca anh Hồ Giáo". Ngày nào đài cũng phát, cái loa kim gắn trên tường cứ vừa "bạn hỡi có nghe tiếng khèn pi" là tôi dừng mọi việc để say sưa. Sao ông Hồ Giáo tuyệt vời thế. Nay thì cả ba, tác giả- nhạc sĩ Nhật Lai, người hát- ca sĩ Quốc Hương, đã đi trước, và giờ tới lượt nhân vật chính của tác phẩm- ông Hồ Giáo, đều về cõi thiên thu. Họ là những người đáng kính, hơn đám hậu sinh đang sống nhăn chỉ giỏi tâng bốc nhau bây giờ rất nhiều.


Nghe tin ông Hồ Giáo mất lúc tối qua, tự dưng trong đầu tôi cứ văng vẳng câu hát qua giọng ông Quốc Hương "Ơi anh Hồ Giáo ơi, ơi anh Hồ Giáo ơi". Chả nhẽ câu ấy, nghe như lời than mà nhạc sĩ Nhật Lai thốt ra tiên đoán cái vận mệnh ông anh hùng, cứ vận mãi vào cuộc đời ông Hồ Giáo cho đến cuối đời.


Hôm nay hoặc ngày mai, trong đám tang ông Hồ Giáo, đại diện nhà nước lại đến sụt sùi thương tiếc, khen ngợi kể lể công tích của ông cho mà xem, lại bảo rằng "ông mất đi, nhà nước mất một người anh hùng, dân tộc mất một tấm gương lao động quên mình...". Cứ đợi đến lúc chết mới khen nhau.


Kệ họ, tôi chỉ biết đến bộ ba Hồ Giáo - Nhật Lai - Quốc Hương thôi.


Nguyễn Thông

Thứ Ba, 13 tháng 10, 2015

Phản đối phản đối

Trước hết, tôi phản đối sự phản đối của ông Lê Hải Bình, người phát ngôn Bộ Ngoại giao xứ này. Vì sao? Vì:

-Trung Quốc nó xây 2 cái đèn biển (ông Lê Hải Bình gọi là hải đăng, cũng là quá dở) đã bao lâu nay, khánh thành từ hôm 9.10, báo chí quốc tế và trong nước đưa tin rần rần, mà hôm nay 13.10 (sau 5 ngày) ông mới lên tiếng phản đối. Mấy ngày qua ông làm gì, đợi cái gì, hãy trả lời cho dân biết.

-Lần nào đăng đàn, ông cũng chỉ nói được chừng ấy câu, hệt như tua băng, nghe mãi phát chán, ông kém cả con mẹ Tàu Hoa Xuân Oánh. Ông phải bảo với đảng ông là đảng ơi, tôi cứ nói mãi cát xét như thế thì dân nó khinh tôi, đề nghị cho tôi được chửi bọn Tàu cộng một phen cho hả dạ, họ không đồng ý thì ông thôi cho đỡ ngượng, chứ ai lại dở hơi thế bao giờ.

-Tháng sau, lão Tập Cận Bình nó sang theo lời mời của đảng trưởng đang cầm quyền xứ ta, ông ngoại trưởng Phạm Bình Minh cứ đốp vào mặt nó cái vụ đèn biển này xem nó nói thế nào nhá. Còn không cũng về.

-Nói chung là dân đen chúng tôi chán, nhưng chán mà không nói thì bao giờ các ông mới khôn lên được.

Nguyễn Thông

Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2015

Tự quy hoạch

Cũng có khi phải tự quy hoạch mình
Ăn ít thôi, ngủ ít thôi, làm việc cũng ít thôi

Mạng miếc ít thôi, tào lao xịt bộp ít thôi
Ra đường ít thôi, cả ít thôi nhìn ngó mấy chân dài

Để có ngày đủ tiêu chuẩn làm cán bộ
Nhỏ thì sở, to thì hết cỡ


Cố dọn đường cho con cháu thoát nghèo
Nhưng nhìn vào gương, tóc muối hết sạch tiêu.


Nguyễn Thông

Độc nhất vô nhị trên thế giới


BÁ TÂN
      Hà Nội đang rầm rộ kỷ niệm lần thứ 61 ngày giải phóng thủ đô.
      Băng rôn tràn ngập. Nhà nào cũng  treo cờ, việc này tự nguyện theo kiểu phụ huynh nạp nhiều khoản tiền ngoài quy định đầu năm học.
      Một bộ phận không nhỏ trong giới trẻ thủ đô không mấy quan tâm ngày 10 tháng 10. Ngày thủ đô giải phóng, cách đây 61 năm, nóng hổi sao bằng hiện thời Hà Nội còn nhiều việc cần được giải phóng.
      Hà Nội là thủ đô để lại những kỳ tích hiếm có trên thế giới. Đường uống nước sạch phục vụ dân thủ đô vỡ đi vỡ lại hàng chục lần, tháng trước vỡ tháng sau lại vỡ tiếp.
      Cây xanh đang tươi tốt, trở thành cổ thụ gắn liền đời sống người dân, tự dưng vô cớ đốn chặt hàng loạt.
      Đề xuất bắn pháo hoa để giúp dân quên nghèo, quên khổ. Đúng là văn hóa Tràng An có khác.
      Kể sao hết các kỳ tích để lại tai tiếng không thể xóa nhòa.
      Đặc biệt nhất, cái đem lại cho Hà Nội đoạt giải độc nhất vô nhị trong các thủ đô trên thế giới, đó là cái đài phường.

Chủ Nhật, 4 tháng 10, 2015

Bài hát tặng bạn ngày chủ nhật: Hồi tưởng

Tôi tặng các bạn bài hát này, có ai đó sẽ nghĩ lão Thông chắc là mật vụ cho nhà nước hay sao ấy, hoặc ít ra lão cũng có chân trong tuyên giáo, là đồ hai mang, sọc dưa, phải cảnh giác. Mặn mà với công việc tuyên truyền cho cộng sản thế này, đích thị là dư luận viên có hạng rồi.

Quan điểm của tôi rằng, có những sản phẩm văn học nghệ thuật sinh ra trong một thời kỳ nhất định dù chịu ảnh hưởng của bộ máy cầm quyền, của thể chế chính trị xã hội đương thời nhưng nó vượt qua những ngăn trở, cách biệt về tư tưởng, thái độ chính trị, thời gian, lòng người... và sống mãnh liệt. Khi ấy, nó tồn tại như một giá trị nghệ thuật, giá trị cảm xúc chứ không phải tính này tính nọ (tính đảng, tính dân tộc...) mà chế độ quen áp đặt.

Thứ Bảy, 3 tháng 10, 2015

Bài học dành cho cơ quan chủ quản báo Đại Đoàn Kết

BÁ TÂN
       Thêm một thất bại đổ lên đầu báo Đại Đoàn Kết. Và phải như vậy, chẳng thể nào khác được.
 
       Nguyên đơn, nhà báo Hữu Nguyên thắng kiện báo Đại Đoàn Kết, theo phán quyết ngày 1.10.2015 của TAND quận Hoàn Kiếm (Hà Nội ).

         Trước đó hơn 1 tuần, bị đơn báo Đại Đoàn Kết đã thua kiện nguyên đơn - nhà báo Kim Ngân, nguyên Phó ban Khoa giáo báo Đại Đoàn Kết.

         Tại báo Đại Đoàn Kết có 3 nhà báo khởi kiện người đứng đầu cơ quan. Hai vụ kiện đã được xét xử. Phần thắng đã thuộc về 2 nguyên đơn. Bị đơn báo Đại Đoàn Kết nhận phần thua.

          Còn một vụ kiện sẽ được xét xử trong những ngày tới, với nguyên đơn là nhà báo Từ Khôi. Tương tự như 2 vụ kiện đã xét xử, với bằng chứng hùng hồn không thể bác bỏ, báo Đại Đoàn Kết chắc chắn thua cuộc.

          Kẻ gieo gió đã cuốn gói nhờ phao cứu mạng của cơ quan chủ quản. Báo Đại Đoàn Kết gặt bão thất bại toàn tập trong các vụ kiện.

Thứ Sáu, 2 tháng 10, 2015

Nhà báo Hữu Nguyên thắng kiện cựu Tổng biên tập Đinh Đức Lập

HỮU NGUYÊN
Chiều 1.10.2015, TAND quận Hoàn Kiếm, Hà Nội đã tuyên bố Quyết định số 45 do ông Đinh Đức Lập (tổng biên tập báo Đại Đoàn Kết) ký ngày 26.6.2013 buộc thôi việc tôi (Hữu Nguyên) là oan sai, trái pháp luật. Tòa tuyên buộc báo ĐĐK phải ra quyết định hủy bỏ quyết định 45 nói trên, chậm nhất là 10 ngày kể từ khi bản án có hiệu lực, báo phải thông báo công khai việc hủy bỏ quyết định 45 buộc thôi việc trái pháp luật đối với tôi tại cơ quan báo.
Tòa cũng tuyên buộc báo Đại Đoàn Kết phải bồi thường các thiệt hại về thu nhập trong thời gian do quyết định 45 gây ra.
Niềm tin vào công lý mà tôi đã từng khẳng định cách đây 3 năm trong bức thư gửi các đồng nghiệp nhân ngày 21.6.2013, khi mà ông Lập đang ra sức ráo riết thực hiện âm mưu trù dập, trả thù tôi cùng các đồng nghiệp Đặng Kim Ngân, Nguyễn Mạnh Thắng (Từ Khôi) nay đã thành hiện thực.