Nếu thành công, thắng lợi, được khen được thưởng, các sếp chia nhau đủ mâm bát đã, sau đó mới nhớ tới cấp dưới. Nếu thất bại, tai tiếng, đối diện pháp luật, thì thằng dưới đứng ra chịu trước, các sếp còn bận... lặn. Có khi lặn một hơi mất tăm mất tích. Cơ quan pháp luật cũng lờ đi, sợ rút dây động rừng. Thằng trong đống rơm có thể sẽ khai ta thằng trốn tít giữa đống rơm, xấu mặt cán bộ nhà nước.
Kiểu xử lý như trên, dân gian đúc kết là "Xẻng cuốc từ dưới lên. Đường sữa từ trên xuống", cứ theo nguyên tắc đó mà phân phối.
Kể từ khi chấm dứt "ách cai trị" của người Pháp, nhà cầm quyền mới đã áp dụng triệt để nguyên tắc này. Cấm cãi. Đó là đặc trưng, đặc sản của bộ máy cai trị cộng sản. Cứ túm thằng trọc đầu, không túm thằng có tóc. Phù thịnh chứ không phù suy. Bênh thằng to có chức quyền, có "hậu phương", có tiền, và dứt khoát không nương tay với đứa thất thế.
Điều đó thấy rất rõ qua việc khởi tố, định tội Trương Duy Nhất. Cơ quan điều tra và kiểm sát kết cho Nhất tội lừa dối cấp trên, lợi dụng chức quyền, tự ý bán trụ sở cơ quan ở Đà Nẵng cho Vũ nhôm. Nhất lần này sẽ lại phải đi tù, mút mùa; còn các sếp vẫn bình chân như vại, vẫn trong sạch vững mạnh.