Nói chính xác hơn, là ngóng từng giây từng
phút. Tôi cảm thấy chưa bao giờ bạn đọc sốt ruột và trộng cậy vào báo chí đến vậy.
Ngay chính bản thân tôi, lâu rồi thường làm việc khuya, hay ngủ nướng, vậy mà mấy
hôm nay cũng dậy sớm hơn. Mới bảnh mắt, tuột khỏi giường, bước thấp bước cao chưa
kịp đánh răng rửa mặt đã vội bật mạng internet, mở máy tính. Còn trong ngày, loanh
quanh đi ra đi vào, chốc nhát lại dò tìm trên đủ các báo điện tử xem có gì mới
chưa.
Ấy là tôi đang nói tới tâm trạng của
mình cũng như rất nhiều người đang quan tâm đến 2 vụ tai nạn máy bay và cuộc
tìm kiếm những người lính mất tích. Các anh ấy làm nhiệm vụ Tổ quốc và nhân dân
giao phó, giờ đây giữa trời cao bể rộng, không biết đang nằm ở nơi nào. Lòng
người đang nóng như lửa đốt. Mỗi phút trôi đi là thêm chút rủi ro. Tính mạng những
người lính của chúng ta đang được tính bằng phút. Bỗng dưng chỉ mong vào cái thời
khắc nào đó, báo chí vỡ òa lên thông tin đã tìm thấy các anh. Chưa bao giờ
ngóng báo đến vậy.
Cứ đến dịp này, ngày Báo chí cách mạng
Việt Nam 21.6, người ta lại sôi nổi luận bàn về báo chí, nhà báo. Nào là định
hướng, trách nhiệm, nghề nghiệp, đạo đức, bút sắc long trong, nào là kinh nghiệm,
tay nghề, điều hay điều dở… Gần một thế kỷ, báo chí cách mạng đã rong ruổi, thường
là nước kiệu, trên con đường mà dân tộc đã đi thì có biết bao điều để cùng nhau
ôn lại, tự hào, rút kinh nghiệm. Báo chí mặc nhiên là một phần không thể thiếu của
cuộc sống, như ta phải ăn cơm hằng ngày vậy.
Người nông dân đem cho đời hạt gạo cây
rau, ngư dân cho con cá, diêm dân cho hạt muối, còn báo chí mà cụ thể là nhà
báo cho chúng ta thông tin. Dòng đời trôi không ngừng, thông tin sinh sôi nảy nở
không ngừng, báo chí chính là bình chứa cung cấp cho mọi người nguồn nước thông
tin ấy. Tôi nghĩ rằng, chả cần phải đao to búa lớn, đại ngôn này nọ về vai trò,
nhiệm vụ, chức năng… của báo chí, chỉ cần gói lại rằng báo chí đồng nghĩa với
thông tin, đáp ứng nhu cầu thông tin cho con người, thế là đủ.
Nghe thì nhẹ, nhưng quả thực không đơn
giản. Điều dễ nhận ra là ở một nước như nước ta đang tồn tại mấy trăm tờ báo
nhưng nhặt ra nào có bao nhiêu tên tuổi. Phải nói thẳng điều này, làm nên giá
trị cộng đồng rộng rãi cho tờ báo không phải là tầm cỡ vật chất nhà cao cửa rộng,
đền miếu cây đa, cũng không phải từ uy quyền cơ quan chủ quản của tờ báo mà là từ
sức nặng thông tin nó đem tới mỗi ngày. Thông tin thời sự, nhanh, nóng, đầy đủ,
phong phú, khách quan tạo cho báo chí sức sống vững bền, chắc chắn.
Tôi lấy ví dụ, không ít tờ báo thuộc cơ quan trung ương, được hỗ trợ nhiều thứ
nhưng có lẽ phải tâm phục, khẩu phục báo Tuổi
trẻ, cho dù cơ quan chủ quản tờ báo này
chỉ là Đoàn thanh niên của một thành phố. Lượng phát hành và phạm
vi phủ sóng thông tin cực lớn. Sức mạnh phản biện và tính nhanh nhạy kịp thời
khó tờ nào theo kịp. Những tiêu chí ấy cực kỳ quan trọng, khi đưa lên bàn cân,
nhiều tờ báo trung ương phải gọi báo Tuổi
trẻ bằng… bác.
Thời đại
ngày nay là thời đại thông tin. Đã qua rồi thời bao cấp, kể cả bao cấp thông
tin. Hãy trả báo chí về xã hội dân sự phù hợp với nền kinh tế thị trường, bắt
nó tự cung tự cấp, tự hạch toán; nếu làm hay, có tư cách đứng đắn, đàng hoàng,
thời sự, khách quan, không câu khách rẻ tiền, đủ sức thu hút được bạn đọc… thì
tồn tại, thì sống. Còn không thì tự tiêu vong. Báo gì thì báo cũng cứ phải tự
lo, phải chấm dứt sống dựa ngậm vào bầu vú ngân sách. Dân không thể cứ còng
lưng mãi đóng thuế nuôi những tờ báo mà cả đời họ không đọc. Tờ báo có giá trị
là tờ báo bán được, người đọc tự bỏ tiền túi ra mua để đáp ứng khao khát thông
tin chứ không phải thứ để gói xôi, cho không, đút vào ngăn kéo.
Cơ quan chủ quản hoặc
nhãn mác tờ báo không có nghĩa đồng nhất với chỗ đứng của nó trong lòng bạn
đọc. Khi mua báo cũng như khi đánh giá uy tín, người ta không nhầm lẫn nhãn mác
với sức sống của tờ báo trong lòng xã hội. Sự lựa chọn và đánh giá của đông đảo
bạn đọc là chuẩn xác nhất, đáng tin cậy hơn mọi điều khác.
Điều
không thể phủ nhận là nhà báo rất có vị thế, tiếng nói trong xã hội. Báo chí được
xem như thứ quyền lực, thậm chí siêu quyền lực. Thời xa xưa, các ký giả (để chỉ
nhà báo) khiến cả tầng lớp cai trị cũng phải gờm. Trong tác phẩm Giông tố của
nhà văn Vũ Trọng Phụng, Nghị Hách là kẻ thét ra lửa, tiếng tăm lừng lẫy cả mấy
tỉnh Bắc Kỳ, đến cả quan thống sứ cũng có lúc phải nhờ cậy, nhưng khi nghe tôi
tớ bẩm rằng có ký giả đang đến điều tra vụ việc liên quan, lão lo sợ giật mình
thon thót. Sức mạnh của báo chí là công bố thông tin, công khai minh bạch, nhất
là những thứ mà ai đó cố tình giấu diếm.
Thông
tin chính xác, đầy đủ, nhanh chóng, khách quan, góp phần nâng cao hiểu biết, dân trí, đó là
những điều mà người dân mong mỏi ở nền báo chí nước nhà.
"Thông tin chính xác, đầy đủ, nhanh chóng, khách quan, góp phần nâng cao hiểu biết, dân trí, đó là những điều mà người dân mong mỏi ở nền báo chí nước nhà." Có làm được vậy không chú? Ngay đến chú hồi còn làm báo có dám viết như vậy không?
Trả lờiXóaL
XóaLàm gì có việc 2 chiếc máy bay hiện đại SU-30 MK2 và CASA-212 lần lượt rơi tan tành xuống biển do trục trặc kỷ thuật! Cũng bởi "...thằng dân ngu quá lợn" nên mới tin như vậy. Lật lại năm 1987, VN đã từng bị TC bắn hạ 1 chiếc Mig 21R huyền thoại một thời đánh Mỹ, do bay tập lạc qua không phận tầu.
...sự kiện chiếc máy bay trinh sát Mig-21R của ta bị một phân đội tên lửa phòng không Hồng Kỳ 2 của Trung Quốc bắn rơi ngày 5/10/87. Chiếc máy bay trinh sát này bay lạc sang vùng trời Bản Lan, Sùng Tả, Quảng Tây, Trung Quốc 2 lần vào hồi 14 giờ và 14 giờ 13 phút. Trong lần bay lạc thứ hai, chiếc Mig-21R của ta bị một tiểu đoàn hỏa lực Hồng Kỳ 2 bắn rơi, phi công bị bắt còn máy bay rơi xuống gần một trại vịt ở huyện Long Châu, tỉnh Quảng Tây.
Tiểu đoàn tên lửa phòng không bắn rơi chiếc Mig-21R được tặng bức trướng đề chữ "Thần uy đạo đạn doanh/神威导弹营"
Nhờ đọc báo tầu nên mới biết sự thật, chứ báo ta thì lúc nào cũng máy bay bị rơi do... bay huấn luyện bị gặp "trục trặc kỷ thuật" và 10 lần như một, đều bổn cũ soạn lại. Nay cũng vậy!
Đại úy phi công Trần Tôn bị bắt sau khi nhảy dù ra khỏi chiếc Mig-21R bị bắn rơi ngày 5/10/1987.
Xóa"Các anh ấy làm nhiệm vụ Tổ quốc và nhân dân giao phó"
Trả lờiXóaTổ quốc nào ? Ờ quên, Tổ quốc Xã Hội Chủ Nghĩa . Nhân dân nào ? Giao phó cái gì ? Vẫn mặc xác nhân dân muh .
Nói chứ, Đảng & Chính phủ biết nỗi lo của những người như bác Thông nên đã nhờ cậy Đảng bạn rồi . 4 tàu chiến của Trung Quốc đang tiến vô vịnh Bắc Bộ trong lúc này để giúp Đảng & Chính phủ của bác Thông tìm kiếm những người lính bộ đội Cụ Hồ Tập Chương đang mất tích, đồng thời giữ biển Đông khỏi con mắt diều hâu của Đế quốc Mỹ . Bác Thông hài lòng chưa ?
"Thông tin chính xác, đầy đủ, nhanh chóng, khách quan, góp phần nâng cao hiểu biết, dân trí"
Thế là làm ngược lại tư tưởng Hồ Chí Minh gòi!
Thôi thì tớ trích báo Đảng để nhà báo XHCN các bác học lấy mà viết báo
"Người cho rằng, hoạt động báo chí thực chất là hoạt động chính trị, báo chí là vũ khí đấu tranh cách mạng nên báo chí cách mạng trước tiên phải mang tính chiến đấu, tính định hướng và tính quần chúng nhằm tuyên truyền cổ động, huấn luyện, giáo dục và tổ chức dân chúng để đưa dân chúng đến mục đích chung"
"Chủ tịch Hồ Chí Minh đã làm báo gần như cả cuộc đời, để lại hơn 2.000 bài báo các loại ..., về nhiều đề tài, thể loại, kết cấu và văn phong cũng như hình thức thể hiện, với một mục đích duy nhất là phục vụ nhân dân lao động, phục vụ chủ nghĩa xã hội"
Vì nói và làm chửi bố nhau nên chết rồi mà vẫn không yên !!! Chỉ nhấn mạnh tính chiến đấu nên mới có cái xã hội định hướng này đấy !
XóaNhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóaHình như Tuổi trẻ đứng về phía URC ?
Trả lờiXóaĐau xót lắm chứ,không chỉ là đồng loại,các anh còn là những người đồng đội của rất nhiều người chúng ta nữa.
Trả lờiXóaNhưng nếu chỉ biết dành những lời có cánh để khen ngợi các anh thì lâu lâu sẽ lại có những người đồng đội khác phải hy sinh.
Nhân dân không muốn thi thoảng các anh lại gặp phải những tai nạn chết người,Tổ quốc không muốn các anh phải hy sinh khi chưa cần thiết.
Dù có đau xót mấy thì cũng đừng quên,phải có những người nào đó phải chịu trách nhiệm về cái chết của các anh ấy chứ.
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
XóaTôi không hiểu sao cả xã hội loạn lên vì vụ 2 máy bay rơi. Mạng sống là quý, nhưng tài sản quốc gia quý hơn vạn lần. Nếu vụ rơi 2 máy bay đều vì lỗi cá nhân người điều khiển thì phải xử tội, vì đã làm mất mát tài sản quốc gia quá lớn.
Trả lờiXóaNếu 2 máy bay rơi vì bị bắn, có thể chấp nhận mất mát. Nhưng vì sao rơi 1 đàng, tìm 1 nẻo để rơi chiếc thứ 2, đó chính là yếu kém, và phải chịu trách nhiệm trước nhân dân.
Đừng có lên đồng tập thể như vậy. Dân đã ngu rồi mà báo còn ngu hơn.
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóaNhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóaXét cho cùng thì cuộc chiến nào? mất mát nào cũng chỉ có người lính và gia đình họ đau đớn! còn sự đau đớn của cấp trên chỉ là cơn gió thoảng? Nói vài câu sụt sùi một tý mỵ dân rồi chiều tối chúng lại đi nhậu nhẹt, vui thú, tối về lại ôm vợ chúng nó thôi! hàng vạn nghĩa trang khắp rừng núi hẻo lánh..nhưng có một cái nghĩa trang nằm giữ thủ đô của những người không bao giờ là lính.
Trả lờiXóa