Hôm nay sực nhớ, sao mình hiền thế, không thử vượt tường lửa coi có vô được không. Và kết quả là đang gõ mấy dòng này.
Thôi thì "giặc phá ta cứ đi", các bậc tiền bối cách mạng từng có nhời như vậy.
Chuyện đặc công
Vừa rồi xảy ra chuyện khá bi hài kịch. Một công ty chuyên đi đòi nợ (công ty Hưng Thịnh này có giấy phép hẳn hoi) cử 5 “chiến sĩ” trông rất đầu gấu từ Sài Gòn mò ra tít tận Đông Triều, Quảng Ninh đòi nợ theo hợp đồng với khách hàng chủ nợ. 5 chàng lực lưỡng to khỏe, có cả chàng “vô tình” xắn cả tay áo lên lộ rõ những hình xăm trông rất đe dọa, hùng hổ tiến vào nhà con nợ. Thằng con chủ nhà bị túm cổ kêu oai oái, bố ơi cứu con. Dũng sĩ đòi nợ liền táng cho nó một nhát nổ đom đóm mắt, cứu này, cứu này. Ông bố tuổi gần 50 nghe tiếng con la thảm thiết liền trong nhà bước ra. Chỉ nháy mắt, 3 dũng sĩ to khỏe nằm đo ván không ngóc dậy được, lạy như tế sao, còn hai dũng sĩ đứng canh cửa vội co ba chân bốn cẳng chạy bán sống bán chết. Nghe tin có vụ đánh người, công an sở tại tới bắt tạm giam “hung thủ” để điều tra. Vụ này, nếu báo chí cứ chịu khó đeo bám, chắc còn nhiều điều hay.
Khoan hãy nói tới các “nạn nhân” hùng hổ, dữ dằn, mà nếu phân đội này vào nhà người khác, có lẽ chủ nhà phải quỳ lạy chúng hoặc khóc hết nước mắt. Sau vụ này, có thể công ty đòi nợ kia sẽ sa thải chiến sĩ của mình bởi ê mặt quá. Điều không may là công ty và đám đi đòi nợ đã gặp phải… em chị Dậu, người phụ nữ nổi tiếng từng tuyên bố “mày trói chồng bà đi, bà cho mày xem”. Ông em hậu duệ ở vùng than này tên là Đỗ Đức Lân. Chả có gì đáng nói ngoài chuyện ông Lân vốn là cựu đặc công. Chính vì vậy, các tờ báo mừng rú khi biết chi tiết này. Các nhựt trình cả giấy lẫn điện tử đều hớn hở rút tít “Người đo ván nhân viên đòi nợ là cựu đặc công”, “Bắt khẩn cấp cựu đặc công đánh 3 người đòi nợ”, “Cựu đặc công ra tay, 3 người chuyên đòi nợ bị bầm dập”, v.v.. Chẳng phải khen, cũng chẳng ra chê, nhưng cũng như một dạng tuyên dương anh hùng, hì hì.
Phải vậy thôi. Đụng vào đặc công, chỉ từ chết tới bị thương, nói như ông cụ, “điều ấy cũng không có gì lạ”.
Hồi tôi còn bé, thuở đi học trường làng (tất nhiên là miền Bắc, những năm 60), đám trẻ ranh mắt toét thò lò mũi xanh chúng tôi học thì dốt, chỉ đánh dậm là giỏi, đứa nào cũng ao ước nhớn lên được đi bộ đội. Đứa thì mơ làm phi công như chú Trần Hanh, chú Phạm Ngọc Lan, chú Nguyễn Văn Bảy, bay vút trên trời, và thích nhất là được ăn ngon. Thấy bảo các chú ngày nào cũng xơi thịt gà, ăn nhiều chán quá nên cấp dưỡng phải ép ra thành nước cốt gà cho các chú uống. Chẹp chẹp. Đứa mơ làm bộ đội biên phòng, được cỡi ngựa tuần tra biên giới. Đứa ao ước thành bộ đội hải quân mũ có hai cái tua trông đẹp lắm. Chả đứa nào mơ làm bộ đội đặc công bởi không nghe ai nói tới binh chủng này. Mãi sau, cận thập niên 70 mới biết về lực lượng bộ đội mà chú Lân đánh quân đòi nợ từng tham gia.
Thời sinh viên, tôi được đọc một cuốn sách của nhà báo Thành Tín (tức Bùi Tín) viết về lực lượng biệt động Sài Gòn - một nhánh của đặc công, có tên “Dưới bóng tòa đại sứ Mỹ”, hình như trong đó bác Bùi Tín nhắc chuyện cụ Hồ giải thích nghĩa của hai chữ “đặc công”, rằng “đặc công tức là công tác đặc biệt, là vinh dự đặc biệt, cần phải có cố gắng đặc biệt. Các chiến sĩ đặc công được tin tưởng đặc biệt...”, đại loại vậy. Thời chiến tranh, do để đảm bảo yếu tố bí mật nên báo chí, đài phát thanh, sách vở của nhà nước ít nói, ít đề cập tới đặc công, chỉ mãi sau 1975 thì đặc công mới trở thành phổ cập trong cả đời sống lẫn văn chương. (còn tiếp)
Nguyễn Thông
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét