Chiều 19 tháng 10, khi mình gõ những chữ này. Đã hai ngày trôi đi mà tất cả cứ hiện rõ mồn một. Mái tóc trắng phớ (đen được là nhờ nhuộm) với bộ óc già nua theo năm tháng vẫn còn chất khít khìn khịt đủ thứ âm thanh, hình ảnh của hơn 6 chục tiếng đồng hồ. Những khoảnh khắc trong đời không dễ gì có được.
Lúc ngồi ở nhà chờ sân tàu bay Nội Bài, mình bỗng dưng bần thần, tặc lưỡi tự bảo, biết thế vứt bà nó cái vé khứ hồi vào Sài Gòn, đếch thèm xuống xe chia tay, đếch thèm “Đời vui giờ có vậy/Thoáng ngày vui qua rồi”, ở Hà Nội chơi thêm tối nữa, đêm nữa, lại được tán phét, lại trà lá rượu chè ầm ầm, muốn ra sao thì ra, sướng bao nhiêu không nào. Rồi có khi còn kịp bắt xe ôm tới Mễ Trì, thầm hát bài ca cũ, ngắm cây đại cổ thụ có nhẽ gần bằng tuổi mình bên cánh gà hội trường, quành ra phía sau nhà C2 mường tượng cái hố bom lổn nhổn bê tông lối ra nhà ăn, có cây nhãn bị anh Huy Cờ vặt trụi cành tẽ ra làm tăm, rồi ngó chỗ thầy Chung giặt đồ, thầy Tân hứng nước… Tất cả qua rồi, tất cả vẫn còn, chập chờn chấp chới trước mắt, chỉ có mỗn mình đang chờ tàu bay là thực.
Sau này đám con cháu chút chít K17 sẽ kể cho nhau nghe về bố mẹ, ông bà, các cụ kị nhà nó, rằng vào cuối thu năm Kỷ Hợi, từ ngày 15 tới 17 tháng 10 tây lịch 2019, các cụ ông cụ bà U70, có người U80, từ mọi miền tụ về vườn Bách Thảo thủ đô, không phải để xem cây coi thú, mà đàn đúm, mà làm một cuộc hội ngộ chưa từng có.
Hình như càng già càng có nhu cầu gặp nhau. K17 Văn khoa Tổng hợp mình cũng vậy, thậm chí còn hơn thế, các cụ nhỉ. Nhớ lại, gần như khi tuổi ngoài 40 vẫn gặp rất ít, trừ các anh chị ở Hà Nội í ới túm tụm lúc rảnh rỗi. Sang ngoài 50, tần suất nhìn ngó tăng lên vùn vụt, khi Hòa Bình, khi Huế, lúc Vĩnh Phúc, lúc Sầm Sơn, rồi thủ đô nhà khách Hồ Xuân Hương, nhà khách Công đoàn, rồi lên rừng xuống biển. Tới đận tròn lục thập hoa giáp thì không ai cản được nữa. Cứ ới là đi. Vài mống cũng lên đường. Kéo nhau về Đà Nẵng, ra Quảng Bình, vào Tây Nguyên, thậm chí cả Phú Quốc, Côn Đảo…, rất khiếp. Những cuộc đàn đúm mini không kể xiết, còn cuộc hoành tráng cũng khá nhiều. Trong đời đàn đúm của mình, cuộc nào cũng sâu đậm, ấn tượng, nhưng có nhẽ cuộc Bách Thảo – Thiên Sơn Suối Ngà dưới trời thu Hà thành chỉ chịu đứng sau cuộc hội ngộ năm 2016 nhân kỷ niệm 60 niên thành lập khoa và 40 niên K17 ra trường, xét cả về độ đậm đặc số lượng người lẫn kỷ niệm, ký ức, tình cảm. Ngay tối 15 vừa rồi, coi tấm ảnh chụp chung K17 tại nhà khách vườn Bách Thảo trên phây búc, bạn Nhàn, Trần Thị Nhàn lớp Ngữ khóa 18, đã tỉ mỉ đếm và bảo dững 42 người. Ôi, non hai trung đội, thật sung sướng, cảm ơn Nhàn nhé.
Đối với mình, đây là cuộc đoàn viên đặc biệt nhất sau 43 năm chia tay nhau. Đám Xuân Ba, Bá Tân, Ngọc Tân, Chiến trắng, các đại ca Ngọc Hồng, Lệnh Năng, các mụ chanh chua mà cực kỳ đáng yêu như Thanh Nga, Thu Hà, Kim Dung, Thanh Đạm, Minh Huệ, Thu Thủy, bác cả Ngụ (ối giời, nhiều lắm, không biên hết được)… thì chả kể làm gì bởi gặp hoài, mà bởi có những bạn suốt gần nửa thế kỷ, mình cũng như nhiều bạn, chưa hề gặp lại. Chí ít cũng là các bạn Phan Hồng Minh (Minh con), Hoàng Tăng (Hoàng Hải), Nguyễn Đức Sĩ Tiến (hai bạn trai lớp Ngữ), Nguyễn Thúy Nga, Nguyễn Thị Lâm (hai bạn gái Hán Nôm) dường như tụ bạ lần đầu với đám đông vốn quậy như giặc. Nhớ khi chia tay buổi ở Mễ Trì tháng 12.1976, tóc còn dày xanh mướt. Giờ bạc trắng cả rồi. Thằng Xuân Ba đọc “Cộng thùy tranh tuế nguyệt/Doanh đắc mấn như ti” (Cứ mải theo đuổi cùng ngày tháng/Cuối cùng chỉ được lời mỗn mớ tóc bạc như tơ này). Mình ôm chào bà đồ Nguyễn Thúy Nga Hán Nôm, trong đầu nhớ chắc khừ là dân Hán Nôm nhưng không tài nào lôi ra được cái tên. Đạm nhắc khéo, cũng vần ngờ (Ng) đó, cũng giống như Nga của Thông đó. Khi ấy mình bồi hồi quá, lại thêm ngu đục cố hữu, cái bệnh ngu bền vững theo mình tới tận bây giờ, nên vẫn chưa chịu tỏ. Nga Hán Nôm cười bảo, Nga đây mà, mình vụt thông minh, ờ nhỉ, Nguyễn Thúy Nga, bạn ơi, bạn hiền dịu quá. Cả Lâm nữa, mình cũng quên tên, nhưng chắc Lâm chả giận đâu. Chẳng hiểu sao trong ý nghĩ của mình, đám văn có thể giận dỗi này nọ chứ Hán Nôm, nhất là nữ Hán Nôm, những bà đồ, thì không bao giờ. Lâm cười với mình thật vui. Cũng như Kim Anh, Ngọ, Nga… vậy. Các bạn ơi, Hán ơi, Ngữ ơi, Văn ơi, sao mà yêu đến thế.
Hôm 12, chị Bông vợ Sóng Hùng gọi cho mình, bảo Thông ơi, anh Hùng ra sân bay rồi, anh bay sớm một chút để còn ghé về Kinh Môn (quê Hùng), anh em sẽ gặp nhau chiều 15 nhé. Chị còn thì thào, cho ổng ra sớm bởi nhìn thấy Người cứ bồn chồn đi ra đi vào suốt tuần nay, tội nghiệp, mỗi lần họp lớp xong là tươi vui hơn hớn, khỏe hẳn ra, để ở nhà chờ tới 15 chắc thành tâm bệnh mất. Mà đúng thật, gặp nhau dưới trời thu Hà Nội giống như thứ thuốc cải lão hoàn đồng, với Sóng Hùng, với mình, và tất cả mọi thành viên K17. (còn tiếp)
Nguyễn Thông
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét