Bạn bè

Tổng số lượt xem trang

Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 29 tháng 12, 2011

Vinh danh hội trưởng K17

Nhời dẫn: Nửa đêm, nhà cười Bá Tân còn dựng tớ dậy khi gửi cho bài này với ý ngầm chỉ đạo phải đưa lên ngay cho bà con biết. Mình đâu dám làm trái, ai chứ ông cụ Bá thì mình sợ nhắm, sợ nhắm.

VINH DANH HỘI TRƯỞNG K17

BÁ TÂN

Trong tay Sánh có đủ các loại chương : kỉ niệm chương, huân chương, huy chương… Nào là kỉ niệm chương vì sự nghiệp báo chí. Huy chương vì sự nghiệp xây dựng xi măng lò đứng, nhà máy thủy điện đầu nguồn rừng nguyên sinh. Lại còn huân chương bảo vệ giới chủ các tập đoàn…

Còn giấy khen, bẳng khen thì có đến hàng tạ. Không thể đếm mà phải cân mới biết được số lượng các loại giấy khen, bằng khen Sánh được trao tặng.

Chị Sánh và các bạn Trần Quang Tửu, Nguyễn Thị Bé... tại công trình nhà máy khí điện đạm Cà Mau

Sánh có nhiều nhà, diện tích lên đến hàng ngàn mét. Thế mà chưa đủ chỗ để treo các loại chương. Sánh nằm trên chiếc nệm độc nhất vô nhị của thế giới. Chiếc nệm ấy cao hơn một mét, rộng như là cái sân chơi của lớp mẫu giáo. Toàn bộ ruột của nệm được chế tác từ các loại giấy khen, bằng khen mang tên : Trần Thị Sánh.

Thừa các loại chương. Bội thực các loại giấy khen. Những thứ ấy, Sánh cóc cần. Biết vậy nhưng K17 rất nên vinh danh trọng thưởng xứng đáng cho Sánh. Kỉ niệm chương thì bèo quá. Công trạng của Sánh với K17 phải được trao tặng từ huy chương trở lên. Chẳng hạn như là huy chương vàng. Nếu vàng khó mua, chuyển sang kim cương hoặc đá quý cũng được. Nằm trong ổ nhóm đường dây buôn lậu đá quý, tớ sẽ bảo chúng nó bán rẻ cho lớp ta.Thời buổi bây giờ là thế, có cơ hội là tận dụng, tận dụng để vơ vét. Tớ chơi với bọn buôn lậu nhưng là buôn lậu đá quý- làm đồ trang sức, tạo ra cái đẹp. Còn nhiều kẻ, tó biết mười mươi, chơi với đủ thứ buôn lậu, kể cả buôn lậu chĩnh trị. Mỗi năm các ngành chức năng triệt phá hàng trăm ngàn vụ buôn lậu. Riêng buôn lậu chính trị đều lọt lưới.Bọn buôn lậu chính trị cao tay lắm, chúng nó cao thủ hơn cả những đại ca trong giới giang hồ.

Thời học ở trường, cách đây 40 năm, trong nhóm cán bộ lớp có Sánh. Liên tục mấy chục năm vừa rồi, Sánh là hội trưởng K17. Cái chức ấy còn đeo bám Sánh dài lâu. Ông Phạm Văn Đồng là người có thời gian làm thủ tướng dài nhất thế giới. Sánh làm hội trưởng còn lâu hơn cả ông Phạm Văn Đồng làm thủ tướng. Đến thời điểm này, Sánh có thâm niên làm hội trưởng gần 40 năm. Sức khỏe còn vượng lắm, kiểu này còn lâu mới chết. Cái chức hội trưởng xem ra còn nằm trong tay Sánh dài lâu. Thời nay người ta làm giàu bằng bán chức. Tại sao Sánh không bán. Chức của Sánh có thể đổi được nhiều biệt thự, xe hơi, cổ phiếu,… Nhiều người đang nhăm nhe cái chức ấy. Thậm chí có kẻ mong cho Sánh chết sơm để họ ngồi vào chiếc ghế ấy. Đúng là thời loạn. Chỉ là cái chức cỏn con mà cũng tranh giành, mua bán, dùng thủ đoạn,…. Ghê sợ thật. Học giỏi, làm việc tốt chưa phải là cái cầu dẫn đến ghế cầm quyền. Phải chạy, chạy bằng mọi giá. Phải nhẫn tâm gạt bỏ người khác, kể cả bạn bè đồng chí. Phải không biết xấu hổ. Những cái tồi tệ ấy còn đứng trên cả tiêu chuẩn học hành, nhân cách. Hội trưởng K17 không phải là người như thế. Hội trưởng lớp chúng tôi là cán bộ mẫu mực, thật sự xứng đáng trên mọi mặt. K17 chọn người làm hội trưởng là hoàn toàn tự giác, tự chủ, không bị sức ép, không vì cơ cấu. Sánh gánh vác công việc hội trưởng không theo kiểu nhiệm kì. Giá mà các quan chức, miệng luôn nói vì dân, gánh vác trọng trách được như hội trưởng K17 thì tuyệt vời, làm gì có chuyện mất lòng dân. Sánh nên tìm cách nào đó, hoặc là viết sách hoặc là tổ chức hội thảo, phổ biến kinh nghiệm cho các quan chức học tập noi theo. Để trở thành quan chức tốt, không nhất thiết chỉ học cấp trên, học dân và học cấp dưới nhiều khi còn có bài học đáng học hơn.

TASS được quyền tuyên bố: "Cao cao xanh ngắt ấy là tao/Dẫu pháo thanh thiên chẳng tới nào/Nhắn bảo trần gian cho chúng biết/Tháng ba tháng tám tớ mưa rào". Ấy đừng, mình sợ mưa rào lắm.

Phúc đức cho K17 có được người hội trưởng như Sánh. Mọi việc hiếu, hỉ của lớp đều dồn lên vai người hội trưởng. Vui sau cái vui cùa bạn bè. Buồn trước cái buồn của lớp. Đạo làm người của Sánh còn chí lí hơn lời răn dạy của Khổng Tử. Là người tổ chức, Sánh đứng ở hàng đầu việc lo toan, kết nối các mắt xích vô tổ chức của lớp. Việc đó khó hơn ngàn lần sự điều hành bằng mệnh lệnh, ( có cả thủ đoạn ) của cơ quan nhà nước. Cánh đàn ông to mồm nhưng cạn bụng, dễ tính. Mọi thứ đều xuề xòa cho qua. Lôi kéo tụ họp các mụ ngả theo một hướng, việc đó khó hơn cả chữa bệnh ung thư. Vậy mà, chẳng biết dùng bùa mê gì đó, Sánh đã thành công. Công bằng mà nói, các mệ đều có tấm lòng vì lớp. Số đông các mệ yêu lớp hơn cả yêu chồng. Chồng các mệ chỉ là một cá thể, một cá tính. K17 điển hình về cá tính, nhất là cánh đàn ông. Không phải tất cả nhưng là số đông nam tính, làm được gì thì chưa biết, nói năng phục vụ chị em thì trên cả tuyệt vời. Khoản “ đực tính “ chắc là cũng thế. Các mệ không yêu lớp mới là chuyện lạ.

Tại hội thơ Nguyên tiêu ở Văn Miếu, trông các vị đều vào hàng lão cả, cụ Xuân Ba nhỉ.

Đọc loạt bài Sánh viết trên blog Nguyễn Thông, bạn bè càng hiểu thêm tấm lòng của người hội trưởng. Không hiểu bạn, không cùng hưởng phúc, không cùng chia họa thì làm sao có được tiếng lòng thổn thức như thế. Sánh với nhiều bạn trong lớp là nhà báo chuyên nghiệp, kĩ thuật viết chỉ là chuyện vặt. Cái hồn bài viết, sức sống của vấn đề mới là cái riêng mang thương hiệu đích thực của người cầm bút. Đọc bài Sánh viết về các bạn,mình hiểu thêm “ thương hiệu “ tấm lòng của người hội trưởng lớp ta.

Viết về các bạn không như viết bài để kiếm mấy đồng nhuận bút. Có thể là chưa đúng nhưng tôi vẫn cứ thẳng thừng bộc lộ: viết bài vì mục đích kiếm nhuận bút giống như khóc thuê. Sống bằng nghề viết, tránh được “ bệnh “ khóc thuê không dễ chút nào. Viết về các bạn công bố trên blog là tiếng khóc từ nỗi niềm gan ruột của mình. Khóc thuê, chỉ khóc bằng miệng, trái tim lạnh tanh. Khóc thuê có khi gào to hơn tiếng khóc quặn đau tận đáy lòng. Người thích của dởm, chỉ cần nghe tiếng khóc là được. Người thật sự có trái tim người, nhìn vào ánh mắt nhận ra nỗi đau để rồi cùng chia sẻ. Đọc bài Sánh viết về các bạn, tớ nhìn thấy ánh mắt nhân lên niềm vui và sẻ chia nỗi buồn của người hội trưởng. Phúc đực cho K17 có được người hội trưởng như thế.

Cùng một gia đình Nhật Bản ở vịnh Hạ Long, mình chỉ nhắc nhỏ hai thị (Bé và Sánh), chớ có cựa quậy kẻo tàu quá tải có thể chìm như tàu Vinalines Queen

Kì hội lớp sắp tới, K17 rất nên vinh danh trao tặng cho hội trưởng phần thưởng xứng đáng. Xin kính chuyển để xuất này đến các thành viên K17 xem xet giải quyết.

Chốt sổ 2011

Bá Tân

5 nhận xét:

  1. Bài Tân Viết hay quá đấy, nhưng mình ko xứng đáng thế đâu.

    Trả lờiXóa
  2. Thế là mày biết comment rồi đấy nhé. Tao vừa đổi chú thích ảnh theo yêu cầu của bạn Đạm dễ thương.

    Trả lờiXóa
  3. Tao phai hỏi các đồng nghiệp trẻ đấy, mày ko chịu dạy tạo, Cào ơi

    Trả lờiXóa
  4. Trông bọn tớ ko đến nỗi nào, Cào nhỉ

    Trả lờiXóa
  5. Cái Sánh nó xứng đáng được tôn vinh, nó vừa biết quản lý, điều hành, lại biết tổ chức, có tâm. Hầu hết các bạn đều quý nó các cụ ạ. NT

    Trả lờiXóa