Con người sinh ra vốn tính thiện. Thiện là bản tính, người
xưa gọi bằng thiên lương. Sự bất lương, vô lương chỉ nảy nòi khi con người chòi
đạp tranh giành bất cần trong cuộc sống xã hội. Điều đáng mừng ở chỗ dù xã hội
loài người đã trải qua bao biến thiên dữ dội, phức tạp nhưng cái thiện, điều
thiện vẫn luôn phổ biến, thắng thế, tạo cho con người niềm tin ở đời, ở người.
Tôi nhớ những năm chiến tranh ở miền Bắc, khi máy bay Mỹ bắn
phá ném bom các thành phố, thị xã, những vùng trọng điểm, người dân phải đi sơ
tán; cơ quan trường học, xí nghiệp cũng phải chuyển về vùng thôn quê để đảm bảo
sinh hoạt hằng ngày, vừa sản xuất vừa chiến đấu. Bà con nông dân đã đón người
sơ tán bằng tất cả sự đùm bọc yêu thương. Dù cuộc sống thời chiến còn rất nhiều
thiếu thốn khó khăn nhưng dân quê đã nhường nhịn, sẻ chia căn nhà, chiếc
giường, bơ gạo, lít dầu… cho người thành thị vốn đã quen cuộc sống đủ đầy.
Không hề tính toán so đo. Đối xử bằng tình bằng nghĩa. Những lứa học sinh, sinh
viên từng đi sơ tán về các vùng quê thời ấy, ngoài kiến thức học được từ nhà
trường còn nhận được những tình cảm vô bờ, sự nhường nhịn hy sinh vô tư của
người dân chân chất mộc mạc. Những điều ấy không có trong sách vở nhưng theo
mãi cuộc đời.