Bạn bè

Tổng số lượt xem trang

Tìm kiếm Blog này

Hiển thị các bài đăng có nhãn chuyện nhà. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn chuyện nhà. Hiển thị tất cả bài đăng

Thứ Tư, 27 tháng 3, 2013

Trung tá Lê Khiêm qua đời

Trung tá Lê Khiêm là anh cả (miền Nam gọi bằng anh hai), anh ruột của bà xã tôi. Hồi 1 giờ 15 nửa đêm về sáng 27.3 anh đã vĩnh viễn ra đi. Chuyến này đi xa, đi mãi, chứ không phải như dạo cùng đoàn quân văn nghệ giải phóng xé rừng vượt Trường Sơn vào Nam hồi năm 73 ấy.

Anh Khiêm sinh năm 1934 ở vùng đất nổi tiếng Nam Bộ: huyện Chợ Mới, tỉnh An Giang. Dải đất cù lao sông Tiền này góp cho đất nước khá nhiều trí thức, tướng lĩnh có tên tuổi, tài hoa, nhất là văn nghệ sĩ, như bộ trưởng Ung Văn Khiêm, bác sĩ Nguyễn Văn Hưởng, nhạc sĩ Hoàng Hiệp (vừa mất), nhà văn Nguyễn Quang Sáng, thiếu tướng Từ Tấn Phát, họa sĩ Chóe (Nguyễn Hải Chí), nhạc sĩ Trần Tấn Lộc... và anh tôi. Anh Khiêm đi bộ đội từ 1949, tập kết ra Bắc học tại Nhạc viện Hà Nội, tu nghiệp tại Nhạc viện Novosimbirsk (Liên Xô). Năm 1973 anh khoác ba lô vào thẳng chiến trường làm phó đoàn văn công Quân giải phóng miền Nam, Sau 1975 được thăng trung tá, trưởng đoàn Văn công Quân khu 7, năm 1987 chuyển ngành rồi về hưu.

Thứ Ba, 20 tháng 9, 2011

Chuyện nhà

Cơm xong, mấy bố con ngồi tán.
Mình bảo:
-Các con ạ, đời bố đến tuổi này coi như tiểu thuyết sắp sang hồi kết, hay dở đã rõ, đoạn vĩ thanh muốn viết hoặc không đều được. Nói chung là thất bại, yếu kém toàn diện làm khổ lây cả vợ lẫn con. Ngẫm lại có nhiều nguyên nhân, nhưng hình như chính yếu là mình thiếu lòng tin vào đoàn vào đảng, thiếu sự phấn đấu, nên mấy chục năm cứ giữ nguyên xi cái danh hiệu cảm tình và đối tượng của tổ chức. Đáng trách lắm. Mà ở xứ ta, cứ đảng lãnh đạo dân, làm chủ nhà nước, quản lý. Làm chủ thì bố làm chủ chán vạn rồi. Vậy hai đứa, tuổi còn trẻ, muốn làm ông nọ bà kia, ráng phấn đấu vào đảng...
Hai đứa chỉ nghe đến thế đã giãy đành đạch, ngắt ngay lời bố, chối đây đẩy, xua tay rối rít:
-Thôi, thôi.
Chả biết chúng thôi thôi cái gì. Mình chán chúng nó quá.