Bạn bè

Tổng số lượt xem trang

Tìm kiếm Blog này

Thứ Năm, 10 tháng 11, 2011

Vòng tay của bác Kwan (Đỗ Trung Quân)

Đỗ Trung Quân và Mai Thanh Hải tại quán bờ kè Trường Sa (ảnh: Mai Thanh Hải)

Gần trưa, Hải (Mai Thanh Hải) gọi bảo anh ơi em mới ở miền tây về, chiều gặp nhé, khuya là em ra rồi. Mình đang có chút việc gấp không đến ngay được nhưng hứa với hắn thế nào cũng phải nhìn thấy nhau một phát, hò hẹn trao đổi mãi qua mạng miếc, chán chết, phải bằng xương bằng thịt mới thích.

Hải cùng quê Hải Phòng với mình, hắn Kiến An mình Kiến Thụy cách nhau chưa đầy chục cây số, hắn kém tuổi nhưng nhiều cái mình phải gọi bằng… cụ, thật thế. Chỉ riêng hai chân như đôi cánh, nay đây mai đó, vừa hiện chỗ này đã vù chỗ khác, thu tất cả vào tầm mắt, nhanh nhạy phát hiện ra bao điều mà người thường hằng ngày tận mục sờ sờ vẫn không nhận ra, viết những dòng nóng hổi, tâm huyết, đọc vô cùng xúc động. Chỉ riêng khoản ảnh hắn cũng là hạng cao thủ rồi, ai không tin cứ mở blog Mai Thanh Hải mà xem sẽ thấy mình chả ngoa chút nào. Hắn đi đâu cũng kè kè lụ khụ cả đống máy ảnh lớn nhỏ, laptop, 3 gờ 4 gờ gì đó, nhìn mà hãi. Cứ đi cứ đi, dừng đâu là nhà, ngã đâu là giường, quan hệ rộng rãi, quen biết đủ các “danh nhân”, giỏi thật. Thế mới biết, chả cần nhìn lên, chỉ nhìn ngang thôi mình đã thấy mình chưa bằng ai cả.

Hải là tay blogger trứ danh, trang nhật ký của hắn mỗi ngày nhận khoảng vạn rưởi lượt người ghé xem, chỉ từ tháng 4 đến nay đã hơn 2 triệu lượt, có thua kém chắc chỉ chịu sau các bậc đấng cao thủ đại lão như bọ Lập, Xuân Diện, Đào Tuấn đđk… là cùng. Nói ra điều này, chắc một số tờ báo hoặc trang thông tin điện tử phải xấu hổ khi cứ lẹt đà lẹt đẹt tìm mãi lối đi mà chả thu hút được ai.

Gớm cho món đặc sản “kẹt xe” đất Sài Gòn. Chỉ hơn chục cây số mà nó xơi tái mình hơn nửa tiếng đồng hồ. Hải bảo đang ngồi với các đại lão Huy Đức, Đỗ Trung Quân, anh đến nhé, trên quán bờ kè đường Trường Sa ấy. Mình không thông thuộc khu đó nên lao thẳng về phía quận 1, chỗ cầu Thị Nghè, vòng và vòng vèo. Bác Quân gọi điện bảo Thông ơi phải về cầu sắt Trần Khánh Dư cơ, cứ thấy cái nhà hàng đỏ đỏ là trúng. Lúc mình tới nơi thì bác Osin có việc bận đi rồi, cả bác Kwan nữa nhưng bác Kwan dặn chút sẽ quay lại. Ngồi chơi với Hải, Phong... bao nhiêu là chuyện vui, nhất là nghe Hải kể về chuyến ngao du miền tây vừa rồi, mình phục quá. Thỉnh thoảng bác Kwan điện về, chờ nhé chờ nhé.

Hơn 7 rưỡi, “người chiến sĩ ấy” tới. Nhẹ như gió thoảng. Mình chưa kịp xoay người chào làn gió mà mình xếp vào hàng đấng bậc kia thì tóc và râu đã kề sát, một vòng tay giang rộng, choàng ra, ôm siết lấy mình. Trong cái cơ thể gầy gò mà quắc thước tỏa ra luồng hơi ấm, thân tình làm sao. Mình cũng ôm chặt Kwan, thậm chí còn nhấc bác lên, thoáng nghĩ trong cơ thể mới nhìn cứ tưởng ọp ẹp này sao lại rắn chắc và ấm áp làm vậy (nếu ai chưa tin, cứ nắm thử bàn tay bác Kwan nhà ta xem). Bác Kwan bảo đọc Thông, thấy sự hiền lành chỉn chu lộ ra chất kẻ sĩ, Thông ạ, chỉ chừng ấy thôi đã đáng quý lắm rồi.

Điều mà mình nghe truyền khẩu quả không sai, cứ Kwan ở đâu là nơi đó khí thế hẳn lên. Bọ Lập cũng từng nhận xét vậy hay sao ấy. Kwan đưa cho Hải chiếc túi nhỏ, giục bảo mở ra mở ra. Cái khăn rằn đặc sệt quà Nam bộ làm Hải sướng rơn, cảm động, hết khoác khăn vào cổ lại ướm quấn lên đầu, kiểu nào cũng đẹp. Bác Kwan xúi nếu có bộ đồ đen nữa thì nhất, nhất đấy. Quay sang mình, Kwan dặn này cuối tháng sẽ ra mắt album giọng ca Bích Liên – Quang Lý đấy, thế nào cũng đến nhé. Chả là biết mình đang định viết một bài về ca sĩ Bích Liên, bác Kwan cho rằng đó là những giọng hát cực kỳ, họ chưa được danh hiệu NSND chỉ bởi họ có lòng tự trọng không muốn làm đơn làm từ xin xỏ nọ kia thôi. Kwan bảo đấy mới là những nghệ sĩ đích thực.

Thực ra không phải lần đầu mình trò chuyện cùng Kwan, cả Osin, bọ Lập cũng vậy, bởi các vị ấy có những dạo thường xuyên ghé cơ quan mình. Riêng Kwan có thể coi thuộc diện những người đầu tiên của tờ báo mà mình đang phục vụ, quen gọi bằng mấy chữ “đổ móng xây nền”. Kwan tung tăng như kẻ lữ hành tôn thờ tự do, không chịu sự gò bó, trải hết Thanh Niên, Tuổi Trẻ, SG Tiếp Thị nhưng cái phần bản chất tự do đích thực của con người không chịu bị trói buộc này lúc nào cũng cứ lồ lộ một cách tự nhiên. Người ta biết nhiều về bài Quê hương của Kwan, thực tình mình không đề cao bài ấy lắm nhưng càng ngày càng để ý đến tác giả, khi Kwan ngồi ghế giám khảo một cuộc thi trên truyền hình tỏ rõ thái độ dứt khoát, rõ ràng về điều này người này, điều khác người khác mà không ngại bị chê bai, càng quý hơn khi bác viết chi li nóng hổi bài tường thuật cuộc đấu khẩu kịch liệt xảy ra ngày 5.6 giữa một bên là các vị nhân sĩ trí thức (mà bác cùng tham gia) với bên kia là ông Ba Đua, bà Quyết Tâm cùng bộ sậu phản biểu tình. Mấy ngày sau những cái tên Nguyễn Đình Đầu, Lê Hiếu Đằng, Đỗ Trung Quân… luôn xuất hiện trong các cuộc luận bàn với sự kính nể, khâm phục dành cho các vị ấy. Mình cũng nghe loáng thoáng người ta làm khó dễ cho bác Kwan, nhất là sau khi bác viết bài Có hai ông Ba Đua, nhưng nay cứ xem cái cung cách vui vẻ thế này thì chợt hiểu chả gì làm thay đổi được con người trước sau như một của Kwan.

Tuy bác Kwan cùng tuổi nhưng mình hiểu trên đời có thứ luật bất thành văn, không thể cứ lấy tuổi ra mà đòi được cư xử công bằng. Dù Kwan cực kỳ thân thiện, nhưng với mình, vẫn cứ phải cung kính mời bác ấy lên ngồi chiếu trên.

Thế mới phải đạo.

9.11.2011

Nguyễn Thông

6 nhận xét:

  1. Bác nói em tốt nhiều quá, xấu hổ lắm ợ. Bác chuyển em cái địa chỉ email để em gửi mấy hình chụp bác với bác Đỗ Trung Quân, đẹp và hơi tính cách đấy ợ!..

    Trả lờiXóa
  2. Mấy bác Hải Phòng bỏ quê ra đi toàn khen nhau, cho nhau đi "tàu bay giấy". Mời các bác vào báo Giáo dục Việt Nam mà đọc loạt bài "Giang hồ đất Cảng" (link http://giaoduc.net.vn/EventList.aspx?eventid=349)

    Trả lờiXóa
  3. Tien ơi, khen những cái vớ vẩn ấy mà, chấp nhặt làm gì. Vả lại Hải Phòng hay đâu đó cũng có người thế này thế khác.

    Trả lờiXóa
  4. Bài này đắt ở đoạn kết!

    Trả lờiXóa
  5. Bác Buncuoiwa ơi, mình viết cái kết trước khi viết phần còn lại đó. Cứ nghĩ thế nào ghi đúng như thế.

    Trả lờiXóa
  6. Bạn Nguyễn Thông cứ cho bác Đỗ "bay" như cánh diều.

    Cho tôi được ké mắng...yêu bác í một phát...!

    - Này bác KÚ (WUAN), cứ đi đẻ nhờ các tổ bạn(Blog), còn cái tổ mình chỉ để cái vỏ chai X.O ...đánh dấu thế sao !?! Chừng nào quay về đẻ ở tổ mình ?

    Trả lờiXóa