Bạn bè

Tổng số lượt xem trang

Tìm kiếm Blog này

Hiển thị các bài đăng có nhãn hải phòng. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn hải phòng. Hiển thị tất cả bài đăng

Chủ Nhật, 14 tháng 5, 2023

Lễ quê

Tối 13.5, tivi đang phát trực tiếp khai mạc lễ hội hoa phượng đỏ Hải Phòng nhân 68 năm "Hải Phòng giải phóng" - 13.5.1955.

Làm công phu hoành tráng phết. Có tiền thì làm gì cũng được, chỉ có điều những tỉnh nghèo không nên bắt chước.

Cái này cần góp ý:
 
Sau chiến thắng Điện Biên Phủ, Pháp thua. Theo hiệp định đình chiến, toàn bộ quân Pháp tập trung về Hải Phòng (do có cảng biển) trong thời gian 300 ngày để lần lượt về nước. Không còn đánh nhau ùng oàng chi nữa. Về cơ bản, Hải Phòng cũng như toàn miền Bắc đã có hòa bình. Ngày 13.5.1955 thì Pháp rút hết, người lính cuối cùng rời khỏi bến Nghiêng ở Đồ Sơn còn được người ra tiễn vẫy tay tiễn. Ai không tin cứ mở Google coi lại phim tư liệu. Chế độ mới hoàn toàn làm chủ cuộc sống, thay cho người Pháp và bộ máy cai trị cũ.
 
Lâu nay, các nhà viết sử mậu dịch, cũng như bộ máy cai trị được sinh ra từ chiến tranh cứ thích dùng những từ ngữ đao to búa lớn, gọi là giải phóng thủ đô (1.10), giải phóng Hải Phòng (13.5). Cần nói thẳng ra, chiến tranh đã chấm dứt bằng hiệp định đình chiến, hai bên đã giải giáp, không đánh nhau chí chóe nữa, "súng gươm vứt bỏ lại hiền như xưa", thì sự thực chỉ là tiếp thu, tiếp quản, trao lại cuộc sống cho nhau một cách hòa bình, nên không thể gọi là "giải phóng".

Thứ Hai, 15 tháng 8, 2022

Chủ tịch Quận

Chữ Quận viết hoa để ngay từ đầu nói rằng không phải đơn vị hành chính, kiểu như phường xã, quận huyện, mà là tên riêng một người. Anh chủ tịch xã quê tôi đất Phòng, Vũ Duy Quận, bà con thân mến lẫn suồng sã gọi bằng cái tên gắn cả chức danh, chủ tịch Quận.

Mỗi lần có việc đáo cố hương, tôi đều gặp Quận, khi ngoài đường, lúc ủy ban, có bận ngay tại nhà bởi nhà chủ tịch cũng là cửa hàng tạp hóa, tôi đi bộ lên mua chai mắm, chục trứng, hộp bánh, cục xà phòng, bún, bánh cuốn, giò chả, tóm lại không thiếu thứ gì. Đứa cháu tôi cười bảo còn nhiều hàng hơn cả bách hóa tổng hợp ven sông Đa Độ trên phố huyện dạo xưa. Quận không còn trẻ, nhưng chưa phải già. Nhiều dân làng khoe với tôi, cảm nhận đầu tiên về người đứng đầu bộ máy hành chính xã ở đức tính giản dị, dễ gần, năng nổ xốc vác, và ưa nhất là hiểu dân gần dân. Đã lâu nay, trong cái hệ thống chính trị cầm quyền xứ này, cứ nói tới cán bộ, người ta ít có cảm tình bởi sự xa cách khó lấp đầy. Đang làm dân không chức vụ quyền hành thì dễ thương, hễ thành cán bộ y như rằng sinh chuyện sinh hư, quan cách khó chịu. Nhưng chủ tịch Quận là trường hợp hiếm hoi tôi biết không rơi vào cái quy trình hư hỏng ấy.

Thứ Sáu, 23 tháng 7, 2021

Tính cách

                                                               Kính tặng "cụ" bạn Đào Lê Bình

Tôi người Phòng (Hải Phòng), mang tính cách Phòng, có gì là cứ nói thẳng, không vòng vo màu mè, lại càng không dĩ hòa vi quý. Phòng là vậy, chả phải chỉ mình tôi.

Hôm trước coi cái "Quán thanh xuân" của cô Quỳnh và VTV về chủ đề Phòng, "Thành phố và những cánh buồm" thấy chưa nổi được chất Phòng. Quanh đi quẩn lại chỉ có sông Tam Bạc, chợ Sắt, bánh đa cua. Phòng xưa có bấy nhiêu thì quá chán. Nói tới thành phố này, nhất là ký ức thanh xuân, tức thời vài chục năm trước, phải nói tới những cây cầu mạch máu nuôi thành phố, nhà máy xi măng, bến cảng hồi chiến tranh, những năm bị thủy lôi phong tỏa, bến Bính đầy kỷ niệm, thậm chí cả thuốc lào Tiên Lãng-Vĩnh Bảo..., và nhất là tính cách Phòng trong mọi hoàn cảnh. Thế mới là Phòng, chứ chỉ những cánh buồm trên sông Tam Bạc thì xoàng quá.

Thêm tí về thuốc lào. Hồi năm 1972 tôi lên Hà Nội lần đầu tiên, thấy rất ngạc nhiên ở các phố Hàng Bông, Hàng Ngang có những cửa hàng chuyên bán thuốc lào (và điếu hút thuốc), biển đề rõ ràng "Thuốc lào Tiên Lãng", tự thấy rất hãnh diện về quê mình. 5 năm sau, năm 1977 tôi đặt chân lên đất Sài Gòn, qua phố Phạm Hồng Thái quận 1, dãy nhà phố đối diện với khách sạn New World bây giờ, có 2 tiệm ghi rõ to "Thuốc lào Vĩnh Bảo, Tiên Lãng chính hiệu", nhủ thầm quê mình oách thật, thuốc lào cũng xâm chiếm miền Nam.

Thứ Tư, 1 tháng 7, 2020

Thành phố hoa phượng (kỳ 2)

Cuối bài kỳ trước có nhắc tới nhà thơ Hải Như. Nói cho công bằng, trong việc quảng bá, PR cho địa danh Hải Phòng, công của ông Hải Như rất lớn. Người đời biết tới đất Phòng nhiều hơn, thậm chí kỹ lưỡng, tỉ mỉ hơn là nhờ bài thơ của ông. Hải Phòng một thời lừng danh những tên Quán Bà Mau, bến Bính, Sáu Kho, Thượng Lý, Sở Dầu, Tam Bạc, vườn hoa đưa người… trong trang viết Nguyên Hồng. Rồi tới lượt Hải Như, người ta biết thêm về Xi Măng, cầu Rào, Cầu Đất, Lạc Viên, sông Lấp. Ngay cái tên bài thơ, “Thành phố hoa phượng đỏ”, thành thứ tên riêng, cũng đủ để ghi công lao của ông với thành phố cảng miền duyên hải này. Tôi không biết những vị lãnh đạo, các quan cai trị đất Phòng suốt từ năm 1970 (năm bài thơ ra đời) tới nay đối xử với Hải Như khi còn sống và Hải Như sau khi đã khuất như thế nào, nhưng với người có công thì cần có cách gì đó cụ thể biết ơn. Chả hạn, đặt cho một con đường mang tên ông, phố Hải Như, trồng trên đó những hàng phượng, bung nở đỏ rực mỗi hè. Cũng vậy, tỉnh Quảng Bình cần có đường Hoàng Vân, tỉnh Bến Tre có đường Nguyễn Văn Tý, Nghệ An có đường Đinh Quang Hợp, Thanh Hóa có đường Xuân Giao hoặc Hoàng Đạm…

Cũng cần biên thêm, nếu chỉ tồn tại dưới dạng thơ, dù đăng trên báo Nhân Dân (báo Nhân Dân thời ấy còn có người xem chứ bây giờ thì nói làm gì) bài thơ của cụ Hải Như cũng chỉ giới hạn ở đám đông vừa vừa chứ không đông lắm. Nó chỉ thăng hoa khi được âm nhạc chắp cánh. Xứ ta lạ lắm, nhiều bài thơ nôm na như vè nhưng nhờ thầy son phe mà bay chấp chới khắp miền. Thôi, chả nói ra đây sợ đụng chạm. Mà cũng không ít nhạc sĩ gần như rất vụng soạn lời (trên đời không có mấy ai đặt lời (ca từ) giỏi như Trịnh Công Sơn, nếu cần kể thêm tới người thứ nhì thì đó là Hoàng Vân), tuy nhiên cực giỏi trong chuyện kết hôn thơ với nhạc. Hai vị Hoàng Hiệp, Phan Huỳnh Điểu là ví dụ cụ

Thứ Hai, 15 tháng 6, 2020

Thành phố hoa phượng

Hẵng tạm gác sang một bên chuyện người ta đang thi nhau chặt cây phượng trong sân trường. Các cụ xưa bảo “con chim trúng đạn sợ làn cây cong”, một cây phượng đổ, thế là sợ, lôi tất cả đám phượng hồng ra chặt ráo củ tỉ. Đó cũng chỉ là một phần biểu hiện thứ tư duy xộc xệch ở xứ ta: không quản được thì cấm. Chỉ tội nghiệp cây phượng.

Nếu cần chép vào lịch sử thì có thể biên thế này: Năm Canh Tý, tháng Tân Tỵ, nhằm tháng 5 tây lịch 2020, mùa hè, chế độ cộng sản niên hiệu Nguyễn Phú Trọng năm thứ 5, cây phượng vốn do người Pháp đem sang An Nam trồng làm đẹp cảnh quan từ cuối thế kỷ 19, được tôn vinh thành biểu tượng mùa hè, kỷ niệm của tuổi học trò, sau hơn một thế kỷ vinh quang, đã bị “hoàn thành nhiệm vụ lịch sử” sau những nhát dao và đường cưa máy của nhà cai trị. Kể từ nay, sân trường chẳng còn sắc màu phượng đỏ, người ta sẽ trồng thay thế vào đó thứ cây gì, hoặc thậm chí có trồng hay không thì chưa biết.

Đã bảo gác, mà cũng tốn hơn 200 chữ, thế mới biết người đời dễ dao động không làm chủ được mình. Vậy chuyện thành phố hoa phượng ra ri?

Chả là, Hải Phòng, dân gian gọi tắt là Phòng, nơi được nhà thơ Nguyễn Dương Côn (người Thái Bình, quê của… Đường Nhuệ đang nổi tiếng) phác họa trong hai câu thơ dễ gây mất lòng: “Cái thành phố ăn nằm với biển/Đẻ ra những đứa con cần lao”. Suốt hàng mấy chục năm, hình ảnh của Phòng luôn là thành phố cần lao làm lụng vất vả cần cù. Bác Dương Côn kia nói chẳng sai tí nào. Nếu có ăn chơi, chỉ phổ biến kiểu áo bay mũ cối. Lẽ dĩ nhiên về sau cũng có những tai tiếng kiểu idol Phòng như Cu Nên, Dung Hà, Dương Tự Trọng, Đỗ Hữu Ca, nhưng cũng có những anh hùng như Đoàn Văn Vươn cống Rộc Tiên Lãng. Người Phòng lúc thế này khi thế khác, luôn xù xì đầu mấu sần sùi. Đẹp hay xấu còn tùy ở mắt nhìn.

Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2016

Quang Lý vội đi để lại khoảng trống buồn

Sáng 1.12. Ngày đầu tiên của tháng cuối cùng năm 2016. Đang giờ làm việc, theo thói quen tôi rà rà con chuột vào các kênh tin tức xem có gì hay gì mới không. Bàn tay chợt khựng lại, như không tin vào mắt mình. Dường như có luồng khí lạnh toát chạy dọc sống lưng. Đập vào mắt là cái tít trên một tờ báo điện tử báo tin ca sĩ Quang Lý đột ngột qua đời.

Hỡi dòng thông tin lạnh lùng kia, lẽ nào đó là sự thực? Không muốn cũng chả được: Ca sĩ Quang Lý qua đời do nhồi máu cơ tim lúc 9 giờ sáng nay (1.12) sau khi đi tập thể dục về. Người đàn ông mạnh khỏe mới… 65 tuổi tây ấy hôm qua còn tràn đầy sinh lực, chỉ một cơn gió tai nghiệt sáng đầu đông vùng đất phương nam vốn đầy nắng ấm đã quật ngã anh rồi. Tôi sực nhớ đến thầy tôi hồi đại học, thầy Phan Cự Đệ, cũng đang rất khỏe, tưởng như còn phải viết thêm vài chục công trình nghiên cứu nữa mới chịu chấp nhận quy luật sinh tử, vậy mà chỉ cơn gió lạnh tiết trọng thu 2007 lúc thầy mở toang cửa ngắm phố phường đã ập vào kéo thầy đi.

Tôi ít gặp anh Quang Lý bởi mỗi người mỗi việc, chỉ biết nhau thôi. Anh lớn hơn tôi, lại là “người của công chúng”, danh tiếng, đẹp trai, hào hoa phong nhã… nên tôi thường “kính nhi viễn chi”. Tôi vẫn ngầm hãnh diện là đồng hương đất Phòng (Hải Phòng) với anh, cái chất sóng gió mặn mọi xứ biển đã ngấm vào lời ăn tiếng nói. Có lần tôi nửa đùa nửa thật nói bọn tôi coi anh là thần tượng, anh cười bảo “vớ vẩn”.

Quang Lý vốn gốc gác người đâu xứ mình, tôi chưa kịp hỏi, chỉ biết anh là con gia đình Việt kiều bên Thái Lan. Dạo ấy, rất nhiều Việt kiều từ Thái Lan, Pháp, Tân đảo (Tân Caledonia, thuộc Pháp) nghe theo lời chính phủ bỏ lại tất cả nhà cửa, tài sản, ruộng vườn, công ăn việc làm ổn định… để về miền Bắc xây dựng đất nước. Nếu chúng ta thường nói đến Việt kiều yêu nước, thì đó có lẽ đây là thế hệ Việt kiều yêu nước đầu tiên trở về. Hồi ấy là những năm cuối thập niên 50, đầu thập niên 60 thế kỷ trước. Gia đình anh Quang Lý về định cư ở nội thành Hải Phòng. Ngay làng Lái (xã Thanh Sơn, huyện Kiến Thụy) sát làng tôi cũng có một gia đình Tân đảo về định cư. Ông chủ nhà tên Cam, bọn trẻ con chẳng biết nghe ai cứ gọi là Cam “sũng”. Người dân địa phương nhìn họ với con mắt kính phục, ghen tị bởi cách ăn nói, đi đứng, hiểu biết họ đều có gì đó hơn hẳn mình một bậc. Đương nhiên tài sản thì không bì được. Nhà bác Cam cùng lúc có 2 chiếc xe đạp Peugeot, điều không dễ gì những nhà giàu thời ấy đạt được, nói kiểu bây giờ ví như đại gia có 2 xe Toyota Lexus cũng chưa chắc đã bằng. Nhưng như nhiều gia đình Việt kiều Tân đảo khác, chẳng biết nhà anh Quang Lý có vậy không, họ cứ nghèo dần nghèo dần, 2 chiếc xe đạp Peugeot lần lượt ra đi, thời chiến tranh phá hoại mỗi lần đi ngang qua căn nhà xanh rêu của gia đình bác Cam “sũng” chúng tôi cứ thấy ngậm ngùi, thương thương.

Thứ Ba, 29 tháng 3, 2016

Hải Phòng qua một khúc "tỉnh ca"

Xin kính tặng những người Hải Phòng mà tôi yêu mến.

Trên thế giới, nước nào cũng có quốc ca. Ở Việt Nam ta, già trẻ lớn bé đều thuộc “Đoàn quân Việt Nam đi…” bởi đó là bài hát chung của cả nước. Nhưng nước ta còn có cái lạ là các tỉnh thành đều có “tỉnh ca”, ca khúc mang đặc trưng vẻ đẹp mỗi tỉnh thành. Nhiều bài rất nổi tiếng, chẳng hạn “Quảng Bình quê ta ơi” tỉnh ca Quảng Bình, “Chào sông Mã anh hùng” (Thanh Hóa), “Dáng đứng Bến Tre” (Bến Tre), “Thành phố hoa phượng đỏ” (Hải Phòng), “Người Hà Nội” (Hà Nội), “Tôi là người thợ lò” (Quảng Ninh), “Hà Giang mến yêu” (Hà Giang), “Một khúc tâm tình của người Hà Tĩnh” (Hà Tĩnh)… Cứ đến những nơi ấy, vào giờ phát thanh là nghe tỉnh ca vang lên trong nhạc hiệu.
Hải Phòng quê mình, ngoài bài về hoa phượng của hai bác: nhạc sĩ Lương Vĩnh - nhà thơ Hải Như, còn có một bài khác cũng xứng đáng tỉnh ca không kém, là bài “Thành phố chúng ta, nhà máy chúng ta” của nhạc sĩ Hoàng Vân. Thời niên thiếu và thanh niên, chúng tôi đều thuộc bài này, hát với tất cả sự rạo rực, yêu mến tự hào về thành phố quê hương mình.
Nhạc sĩ Hoàng Vân viết bài “Thành phố chúng ta, nhà máy chúng ta” sau chuyến đi thực tế ở Hải Phòng năm 1965. Trong lời bài hát không có nhiều địa danh quen thuộc với người Hải Phòng như sau này ta bắt gặp ở bài “Thành phố hoa phượng đỏ” nhưng chỉ vài hình ảnh thôi cũng đủ làm ta xao xuyến. Vẻ đẹp của thành phố thợ, của đất Hải Phòng, người Hải Phòng khó lẫn vào đâu được: “Đồng lúa đây, nhà máy này, công sức ta hơn mười năm trời. Tay búa đây, nòng súng này, giông tố phong ba thề không rời. Hải Phòng đang tiến lên, đã sẵn sàng”.

Thứ Tư, 15 tháng 4, 2015

Núi Trà Phương bị đục rỗng như thế nào?

Lần nhớ trước, khi biên ghi lại ký ức về cánh đồng làng, bỗng dưng chập chờn một hình ảnh khó quên thời thơ ấu.

Đó là dãy Yên Tử hùng vĩ. Không phải ở nơi quê tôi bởi quê tôi chỉ có núi Trà Phương, tục gọi là núi Chè. Núi Chè và núi Đối trên huyện lỵ Kiến Thụy (Hải Phòng) là một cặp, cách nhau thôi đường ngắn chừng hơn cây số. Hồi tôi còn bé nghe bu tôi kể rằng bà chúa Chè gánh đất đá lấp biển nhưng đến đây thì gãy đòn gánh nên bỏ lại hai hòn núi này. Núi Chè cao chừng 50 mét, dài gần cây số, đầu núi có hang bà chúa Chè, hồi nhỏ tôi lên giếng núi gánh nước vẫn tranh thủ trèo vào hang, mát rượi. Có hôm đi sớm, giấu thùng và đòn gánh vào bụi dứa rồi trèo hẳn lên đỉnh núi. Nhìn về biển Đồ Sơn, Bàng La, Cổ Tiểu… thấy gần ơi là gần, tưởng chỉ vươn tay là sờ được những cánh buồm nâu ngoài ấy. Vậy mà suốt hơn 2 chục năm từ lúc sinh ra không hề đặt chân đến Đồ Sơn, bởi phải đi học và tranh thủ phụ giúp thầy bu làm ruộng, rồi chiến tranh bom đạn, máy bay Mỹ ầm ì suốt ngày, xe cộ không có, lội bộ thì ngại, nhưng cơ bản là không có tiền. Nghe người ta bảo Đồ Sơn cảnh đẹp lắm, con gái Đồ Sơn rất đẹp, tắm biển thích hơn tắm sông Đa Độ nhiều, chỉ ao ước thôi, thèm quá thì lại lên đỉnh núi nhìn và tưởng tượng.

Thứ Năm, 2 tháng 4, 2015

Gửi ông Dương Anh Điền - bí thư Thành ủy Hải Phòng

Tôi kính chuyển bài này lên ông Dương Anh Điền - Bí thư Thành ủy Hải Phòng, và các ông bà cầm quyền ở thành phố biển quê tôi.
Đây là một số phận mà các ông cần sớm quan tâm giải quyết cho thỏa đáng bởi cụ ấy gần đất xa trời rồi. Đừng phụ người có công, hỡi những nhà cai trị.



      SỐ PHẬN "ÔNG KHOÁN HỘ" ĐẤT HẢI PHÒNG
 

Cả nước chả mấy ai không biết ông Kim Ngọc - Bí thư Tỉnh ủy Vĩnh Phúc, người mà dân gian trìu mến đặt biệt danh “ông khoán hộ”, chịu nhiều lận đận nhưng cuối cùng được tôn vinh xứng đáng. Đất Kiến Thụy, Hải Phòng quê tôi cũng có một người dám mở lối xé rào vì nông dân như thế.

Lần nào về quê, tôi cũng ra chùa Trà Phương. Bữa ấy mưa phùn mỏng, chùa thấp thoáng sau màn hơi nước mênh mông. Trúng ngày cúng vị hòa thượng trụ trì chùa mất từ hồi kháng chiến chống Pháp. Nườm nượp người xe từ TP.Hải Phòng và các chùa khác quanh vùng đổ về. Chen mãi mới vào được gian điện tam bảo. Tiếng tụng kinh đều đều ngân nga như những đợt sóng. Đứng lâu mỏi chân, tôi lần ra phía nhà tổ, có đám đông các cụ đang ngồi đó, hóng chuyện. Tôi nhận ra ông, người hồi cuối năm 1972 từng ký giấy xác nhận cho tôi được tạm hoãn nghĩa vụ quân sự bởi nhà có hai con trai thì một đã vào bộ đội, để được đi học đại học. Chủ tịch xã đi họp huyện, ông mau mắn ký thay. Tờ giấy chứng thư vào đời ấy sau bao di biến bị thất lạc đâu rồi, nhưng tôi vẫn nhớ nét chữ xác nhận rắn rỏi dứt khoát của ông: Nguyễn Văn Sơn, Bí thư Đảng ủy xã Thụy Hương.

Nghe tiếng chào, ông nhận ra ngay. Kỳ lạ thứ trí lự bền bỉ của ông lão 87 tuổi bởi có nhẽ phải đến hơn bốn chục năm chứ nào ít, cả hai bác cháu không giáp mặt nhau. Ông bảo anh ạ, còn ở nhà, lúc nào rỗi rãi vào nhà bác chơi.

Xé rào để dân thoát đói
Chắp nối những đoạn những khúc nhôi hai bác cháu ngồi với nhau suốt buổi chiều, hết mấy tuần trà, thì ra ông cựu bí thư đảng ủy tuổi đã vượt ngưỡng 80 mà cặp mắt vẫn tinh anh, giọng sôi nổi khúc triết, và nhất là

Thứ Tư, 3 tháng 4, 2013

Những quả bom Đoàn Văn Vươn

HUY ĐỨC
Sẽ hiếm có phiên tòa nào được nhiều người quan sát như phiên tòa xét xử anh em nhà Đoàn Văn Vươn. Nếu vẫn cố thủ trong pháp chế XHCN thì áp dụng chuyên chính để trấn áp là chuyện không còn phải bàn. Nếu muốn gieo cấy những hạt giống pháp quyền thì mục tiêu của bản án phải là công lý.

Chỉ có tư duy trên nền tảng của sự mặc cảm và sợ hãi mới cho rằng nếu không trừng phạt anh Vươn là buông lơi chuyên chế, là sẽ có nhiều nông dân khác tiếp bước anh Vươn. Hành động của anh Đoàn Văn Vươn, trong sâu xa là một tiếng kêu oan chứ không phải là hành động của một người cùng quẫn. Đành rằng anh có tự "chuẩn bị vũ khí" nhưng trái bom mà anh tự chế không để gây sát thương, nó chỉ để tạo ra tiếng nổ.

Tha bổng ông Vươn sẽ thu được lòng dân

Sau khi ra Hà Nội dự lễ cầu nguyện cho gia đình ông Đoàn Văn Vươn, nghệ sỹ Kim Chi tiếp tục bày tỏ lòng tin ông Vươn vô tội, và chỉ hành động vì "đã bị dồn đến chân tường".
Trả lời BBC hôm khai mạc phiên xử ông Đoàn Văn Vươn và thân nhân 02/04/2013 nghệ sỹ ưu tú, diễn viên điện ảnh Nguyễn Kim Chi nhận định về tòa án và chính quyền:
Nghệ sỹ Kim Chi: Tôi đã có bài viết kể lại ở trên trang của Bùi Văn Bồng về sự có mặt của mình trong buổi lễ cầu nguyện đó. Tôi nói rõ quan điểm của mình, nếu mà cái việc đó mà nó xảy ra như vậy, thì đó là một vết nhơ cho cái ngành tòa án Việt Nam, chứ không phải là oan hay là nặng nữa, mà một sự bất công vô lý.

Tức nước vỡ bờ

BÁ TÂN
Tình trạng vỡ đê (nhất là tuyến đê ven biển) chỉ xảy ra trong mùa bão lụt. Nhất thủy nhị hỏa. Khi xảy ra vỡ đê, do tức nước, hậu quả đổ lên đầu người dân thật khủng khiếp.

Vỡ đê là hiện tượng tự nhiên, chỉ xảy ra khi bão lụt ập đến mang tính thời vụ.

Hiện tượng tức nước vỡ bờ trong xã hội không do đất trời gây ra, không có tính thời vụ. Với cái cách hành xử như hiện thời, tức nước vỡ bờ là chuyện không có gì lạ. Tần suất của hiện tượng này đang ngày càng gia tăng. Cố tình tạo ra tức nước vượt xa mức chịu đựng, không vỡ bờ mới là chuyện lạ.

Thứ Hai, 1 tháng 4, 2013

Xem lại vài tấm ảnh Tiên Lãng trước phiên tòa xử Vươn

Sau vụ cưỡng chế tàn bạo phá cơ ngơi của anh em Đoàn Văn Vươn, tôi đã về cống Rộc-đầm Vươn, xã Vinh Quang, huyện Tiên Lãng, tận mắt chứng kiến sự trả thù hèn hạ của chính quyền huyện và TP Hải Phòng. Đây là vài tấm ảnh trong rất nhiều cảnh mà tôi chụp được ngày 10.2.2012.


 Tan hoang, chỉ còn đống gạch vụn

Sau khi người ta đã phi tang hầu hết những dấu tích của cuộc đàn áp, chúng tôi vẫn tìm được mảng tường gạch lỗ chỗ vết đạn. Một chuyên gia về vũ khí quân dụng đã rờ tay lên từng lỗ nhỏ và khẳng định đây chỉ là do đạn bắn chứ không phải gì khác

"Chòi coi cá" nhưng người ta không kịp lấy đi những vật dụng chứng minh cuộc sống của một gia đình: ảnh cưới, súng nhựa đồ chơi, dép trẻ em...

... và mảnh gỗ trang trí ban thờ

Tôi, lá cờ, và đống gạch vụn nhà Vươn

1.4.2013
Nguyễn Thông

Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012

Sắp một năm tròn (thơ)

Trên tinh thần blog chỉ chuyên chú vào văn nghệ nên mình làm thơ. Bài đầu xin nghiêng mình trao tặng anh cu Vươn với lời đề từ:
Tặng anh hùng Giắc-cu Vươn và luật sư Lê Đức Tiết

Cống Rộc sắp tròn năm*
Anh hùng ngâm ngục tối

Thân thể ở trong lao**
Tinh thần cũng trong lao
Nếu thoát được lao nhỏ
Lao lớn thoát làm sao?

30.12.2012
Nguyễn Thông

*Sự kiện cống Rộc-đầm Vươn xảy ra ngày 5.1.2012, đã sắp tròn năm, Vươn vẫn trong Trần Phú prison.
**Câu thơ của cụ Hồ Chí Minh

Thứ Hai, 24 tháng 12, 2012

Đêm Giáng sinh của Vươn

Đêm nay 24.12, lễ Noel. Nông dân có đạo Đoàn Văn Vươn đang đón Giáng sinh trong tù.

Chỉ còn ít ngày nữa là tròn 1 năm người nông dân nổi dậy Giắc-cu (Jacquou) Vươn vùng lên chống lại ác bá cường hào đất Hải Phòng. Một năm đầy biến động với người làm ruộng bị mất đất trên cả nước, kể từ khi cống Rộc chuyển mình. Những người viết sử trung thực đừng quên tô đậm ngày 5.1.2011 để sau này con cháu biết cha ông chúng đã trải qua cuộc bể dâu như thế nào.

Gần năm đã trôi qua, Đoàn Văn Vươn và những người anh em lao khổ vẫn ở trong tù, đề lao Trần Phú, Hải Phòng. Không biết sắp tới nhà ngục dọn về gần bến Khuể, anh em Vươn-Quý có chuyển KT3 về đó không hay sẽ được tự do. Tất cả còn chờ cán cân công lý, công lý có được thực thi như tên gọi của nó.

Thời gian qua người ta liên tiếp đưa ra những thông tin liên quan đến vụ việc Tiên Lãng, cụ thể là truy tố cựu Phó chủ tịch huyện Tiên Lãng, ông Nguyễn Văn Khanh. Không ai có thể nghĩ vụ án đầm Vươn-cống Rộc lại phức tạp đến thế. Dư luận cho rằng người ta cố tình kéo dài việc điều tra, đang bàn tính chọn thời điểm xét xử sao cho có lợi cho chính quyền nhất, đưa Nguyễn Văn Khanh ra làm vật tế thần, làm cách nào để vừa trừng trị được kẻ phản kháng vừa lấy được sự ủng hộ của nhân dân, hoặc chí ít cũng hạ nhiệt sự sục sôi trong lòng họ... Không phải là dư luận không có lý. Ví dụ việc truy tố ông Nguyễn Văn Khanh chả khác chi bắn một mũi tên trúng được nhiều đích: phạt kẻ đã cố tình không chấp hành mệnh lệnh tập thể, lại còn tỏ ra nương nhẹ, thông cảm với dân; loa lên cho dân, cho dư luận thấy rằng chúng tôi rất công minh đấy nhé, cán bộ làm sai là bị xử lý không nương tay; người dân sẽ tạm hài lòng khi thấy người ta đâu chỉ nghiêm khắc với anh em nhà Vươn mà còn với cả cán bộ, rồi rất dễ cho qua, quên đi chuyện bất bình, quên đi những kẻ tội còn nặng hơn nhưng thoát lưới pháp luật vốn dĩ rất dễ đan lại mắt to nhỏ khác nhau...

Thứ Tư, 24 tháng 10, 2012

Vụ cưỡng chế tại Tiên Lãng (Hải Phòng): Sao chỉ bắt ông Khanh?

Đề nghị xem xét trách nhiệm bí thư, chủ tịch huyện

Thứ Ba, 23/10/2012 23:45

Liên quan đến việc Cơ quan CSĐT Công an Hải Phòng khởi tố, bắt tạm giam ông Nguyễn Văn Khanh, nguyên phó chủ tịch UBND huyện Tiên Lãng, chiều 23-10, ông Lương Văn Trong, Phó chủ tịch Liên chi hội Nuôi trồng thủy sản nước lợ huyện Tiên Lãng, khẳng định trong vụ việc này, nếu ông Khanh phải chịu trách nhiệm hình sự thì cũng cần xem xét những người đứng đầu huyện Tiên Lãng mà cụ thể là ông Bùi Thế Nghĩa, Bí thư Huyện ủy và ông Lê Văn Hiền, Chủ tịch UBND huyện Tiên Lãng, bởi việc cưỡng chế trái luật là xuất phát từ chủ trương và quyết định của ông Hiền.

Trao đổi với phóng viên trước khi bị Cơ quan CSĐT khởi tố và bắt tạm giam, ông Khanh cho biết khi bàn về cưỡng chế, ông không được tham dự buổi nào. Thậm chí, khi họp thường vụ huyện ủy về việc cưỡng chế, có giấy mời nhưng ông lại được cử đi làm việc khác.

Thứ Ba, 23 tháng 10, 2012

Vụ Tiên Lãng: Báo Dân Trí nói gì?

Diễn biến mới vụ Tiên Lãng: Dân nói vẫn "quýt làm cam chịu”!

(Dân trí) - Chưa bao giờ chiếm vị trí chủ đạo trong hàng ngàn ý kiến người dân lại tỏ rõ sự bất bình, cảm thương và xa xót cho số phận của 1 con người có thể nói là cũng đã có chức có quyền, nhưng lại vướng phải vòng lao lý theo cách…khó hiểu như vậy.

Thứ Hai, 22 tháng 10, 2012

Đã tìm được lối ra cho vụ đầm Vươn

Sau hơn 9 tháng loay hoay cân nhắc (chứ không phải điều tra), cuối cùng người ta cũng tìm được lối thoát cho vụ đầm Vươn để lôi anh em nhà anh cu Vươn ra xử. Bắt phó chủ tịch huyện thuốc lào Nguyễn Văn Khanh là phương án tối ưu. Thế mà mình cứ tưởng phải nhằm tới ông Thành, ông Thoại, ông Ca, ông Hiền, ông Liêm, cuối cùng lại là "đồng chí" huyện Khanh, người được gia đình anh cu Vươn từng làm đơn giãi bày rằng đó là cán bộ thông cảm với dân đen Vươn - Quý nhất, đề nghị không xử lý kỷ luật. Xứ ta kể cũng nhiều chuyện chả biết nên khóc hay nên cười. Chỉ biết rõ mươi mươi, với động thái này của họ, hết phương cứu anh em Vươn thoát tội.

Vậy dân gian có thơ rằng:

Ai gây nên vụ đầm Vươn
Hay là con tép con tôm trong đầm.

Đồng chí Tư Mã Thiên ơi, nhớ biên lại cho chính xác khách quan những gì xảy ra để con cháu sau này thi tốt nghiệp môn sử đạt điểm kha khá một chút nhá.

22.10.2012
Nguyễn Thông
Con thuyền (hạnh phúc hay công lý) rách nát trong đầm nhà Vươn (ảnh Nguyễn Thông)

Thứ Sáu, 19 tháng 10, 2012

Nếu tôi là đại biểu quốc hội ở Hải Phòng...

Mấy bữa nay, sau hội nghị 6, hai vị tổng bí thư và chủ tịch nước với tư cách đại biểu quốc hội hăng hái đi gặp gỡ cử tri dân chúng. Mỗi ông không chỉ một cuộc gặp mà hai, ba, có thể còn nữa. Ông Nguyễn Phú Trọng ở Hà Nội, ông Trương Tấn Sang ở Sài Gòn. Cũng là một cách phân công cán bộ đi giãi bày trước dân về điều này điều nọ, xả sú páp cho họ. Bình nén để căng quá dễ nguy hiểm, cần tháo bớt ra. Thiên hạ nhìn vào các cuộc gặp gỡ, nghe các vị ấy nói, hứa hẹn, nhiều người thấy an ủi phần nào sau những bực bội giận hờn. Cũng không ít người vẫn khó tính, hoài nghi, bảo cứ để xem sao đã. Nhìn chung hai vị ấy nói hay, còn sự làm thì vẫn trong lời hứa hẹn. Những cuộc gặp của ông chủ tịch gây ấn tượng hơn của ông tổng bí thư, hình như ông Sang không bị ràng buộc bởi thứ lý luận cố cựu, lại ăn nói theo phong cách Nam Bộ bình dân, cứ rõ ràng huỵch toẹt luôn, được dân thích. Thậm chí tôi còn định viết một cái entry ngắn bình chọn chủ tịch Trương Tấn Sang là người nói hay nhất trong tháng (nhưng thôi, không viết nữa).

Thứ Tư, 17 tháng 10, 2012

Chuông quý chùa Trà Phương có còn?

NGUYỄN CÔNG KHA
Các lão làng kể chuông chùa Trà Phương (xã Thụy Hương, H.Kiến Thụy, Hải Phòng) cực quý đúc từ thời nhà Mạc. Sử cũ ghi rằng tiếng chuông vang xa cả chục dặm. Chả biết có đúng thế không nhưng nhà tôi cách chùa theo đường chim bay khoảng 300 m về phía đông nam, cứ khoảng vào giờ Dậu là tiếng chuông chùa ngân vang, vừa trong vắt vừa ấm áp đã thành kỷ niệm khó quên. Có những hôm theo bố mẹ đi làm trên đồng Hương cách chùa hơn 1 cây số vẫn nghe tiếng chuông chiều ngân nga, càng xa tiếng ngân càng vọng càng hay, khó diễn đạt thành lời.

Năm 1969 tôi học lớp 4/10 cùng với chú tiểu chùa Trà, nên hay trốn việc nhà ra học nhóm cùng tiểu. Nhiều hôm vào giờ Dậu tiểu rủ lên chùa chính thỉnh chuông, giúp tiểu châm hương. Tôi vẫn nhớ khi đó phải vươn người mới đánh vào núm chuông, tiếng chuông ngân nga khó tả.

Đầu thế kỷ 21 có dư luận rằng chuông hiện treo ở chùa Trà không phải chuông quý cũ mà là chuông khác, bởi tiếng không vang, không vọng, không ngân nga, chỉ cách vài trăm mét đã không nghe được gì. Hình như người ta đã đổi chuông, mà đổi lúc nào chưa ai rõ.