Bạn bè

Tổng số lượt xem trang

Tìm kiếm Blog này

Thứ Hai, 22 tháng 9, 2025

Rao sách: “Chuyện thời bao cấp” tập 1 tới những ai chưa có

Người nhà ngoài quê vừa tìm lại được 2 thùng sách “Chuyện thời bao cấp” (tập 1) bị lạc trong “kho” để đồ. Dọn dẹp sau bão Yagi, chất thành đống. Giờ thì châu (từ góc nhà) về hợp phố (bạn đọc).

Với những người chưa đọc nó, thảo dân xin phép giới thiệu sơ lược:
 
“Chuyện thời bao cấp” (tập 1) gồm 54 truyện thực về thời bao cấp khó quên ở miền Bắc trước tháng 4.1975 và trên cả nước sau tháng 4.1975. Tất cả đều người thực việc thực, mắt thấy tai nghe, được chính tác giả nạp tự nhiên vào óc suốt mấy chục năm và vừa rồi tỉ mẩn tua lại biên thành sách.

Đó là những chuyện đời thường, đều bắt đầu bằng từ “chuyện” như: Chuyện ăn độn, chuyện chung cư, chuyện xe đạp, chuyện đám cưới, chuyện Tết, chuyện xem chiếu bóng, chuyện tivi, chuyện ngăn sông cấm chợ, chuyện bánh trung thu, chuyện sơ tán, chuyện thư từ bưu điện, chuyện đổi tiền, chuyện hộ khẩu, chuyện guốc dép, chuyện nước mắm, v.v.. Tất cả là những mảnh ghép chân thực của bức tranh xã hội chưa xa, về một thời nghèo khổ, thiếu thốn, khó khăn, buồn thảm, đầy tình người...

Sách do Nhà xuất bản Phụ nữ Việt Nam xuất bản, dày 406 trang, họa sĩ Lê Minh Phong trình bày đẹp, bản in trang nhã, từ ngữ câu cú chuẩn, không bị lỗi kỹ thuật.

Thư ẩu

Tôi không hiểu thư ký/trợ lý kiểu gì mà soạn lá thư cho thủ tướng cũng ẩu tả hết sức. Đầy lỗi, nhưng tôi chỉ nhặt ra 2 lỗi dễ thấy nhất:

- Thứ nhất, thư viết ca sĩ Đức Phúc "đã thổi hồn vào ca khúc "Phù Đổng Thiên Vương" lấy cảm hứng từ bài thơ "Tre Việt Nam".
 
Bài hát do ai sáng tác, thôi thì các vị không nhắc do sợ thư quá dài chẳng hạn, nhưng bài thơ "Tre Việt Nam" của ai cũng không nhắc là sự cố tình cố ý.
 
Một tác phẩm lừng lẫy với tác giả cụ thể - thi sĩ Nguyễn Duy, dù các vị có "đuổi" nó (bài thơ) ra khỏi sách giáo khoa, để đưa những thứ ba lăng nhăng vào, thì vẫn sống lâu dài bền chặt trong lòng dân Việt. Đừng biến nó thành tác phẩm văn học dân gian.

- Thứ nhì, thư của thủ tướng, tức là văn bản tầm quốc gia, mà chữ nghĩa, từ ngữ bị dùng hết sức tùy tiện. Từ "ca sĩ", lúc thì "sỹ", khi lại "sĩ" tùm lum tà la, lúc viết thường, lúc viết hoa... không có chi chuẩn mực, không khác gì món hàng chợ. Vậy mà cũng ký.

Tôi cả đời theo nghiệp chữ nghĩa và bảo vệ sự tử tế, chỉ góp ý thế thôi.

Nguyễn Thông

(Ảnh lấy từ Cổng thông tin chính phủ, và báo Tuổi Trẻ, không phải thứ giả mạo)



Chủ Nhật, 21 tháng 9, 2025

Thời đảo lộn

Thiên hạ xôn xao, buồn bã, phẫn nộ, và có cả bênh vực, bao che, làm nhẹ vụ học trò đánh cô giáo xảy ra ngay trong lớp học Trường THCS (tức trườngcấp 2) Đại Kim, ở thủ đô Hà Nội.

Tôi sống bạc tóc rồi nhưng không thể tưởng tượng có đứa mới chỉ học lớp 7 - từng được cụ Hồ gọi là "búp trên cành", mà ngang nhiên nắm đầu nắm cổ cô giáo ghì xuống đánh ngay trong lớp, trước sự chứng kiến dửng dưng lạnh lùng của cả đám cũng là học sinh của cô giáo nạn nhân kia.

Điều nguy hiểm và đáng lo nhất không hẳn ở đứa học trò đánh cô giáo, mà là cả lớp dửng dưng vô cảm khi người dạy chúng, "cô giáo em tre trẻ, dạy em hát rất hay" bị đánh.

Khủng khiếp, man rợ, không còn gì để nói.

Mong sao chỉ thấy chuyện vô đạo này một lần trong đời. Không, không bao giờ xảy ra nữa.

Những ai còn lăn tăn, phân tích nọ kia, ngay cả chính quyền, cả công an, nhà trường... nữa, cứ tự đặt mình là cô giáo rồi hãy ý kiến này nọ.

Cực buồn, buồn không thể tả về thế sự bi thảm.

Nguyễn Thông

Gương soi

Vừa rồi, hồi đầu tháng 9, chính phủ có nghị định mới quy định về tang lễ đối với cán bộ lãnh đạo chết, chia rất rành mạch quốc tang, tang lễ cấp nhà nước, tang lễ cấp cao, tang lễ cán bộ công chức.

Nói chung chết vẫn có thứ hạng, phân biệt này nọ.

Người xưa dạy: chết là hết. Đó là quan điểm cực kỳ chính xác. Đã chết rồi thì dù có được dát vàng lên người chết thì cũng chẳng hơn gì thân xác bó trong manh chiếu rách vùi xuống đất.

Thân như điện ảnh hữu hoàn vô - thân như tia chớp, có rồi không. Giác ngộ được như vậy thì sẽ coi mấy thứ quy định kia vô nghĩa, chỉ như gió thoảng.

Quốc tang, đám ma cấp này cấp nọ là sự vẽ vời của người sống, chứ cuộc sinh tồn đã "hữu hoàn vô" đúng luật tự nhiên rồi, có trang hoàng vẽ vời thêm cũng thế thôi. Đó không phải là sự giác ngộ, mà là nửa vô thần nửa mê muội một cách có ý thức.

Thứ Bảy, 20 tháng 9, 2025

Góp ý với bộ trưởng giáo dục Nguyễn Kim Sơn

Hôm 18.9, báo chí đưa tin bộ trưởng cho biết sắp có cuộc sáp nhập lớn triệt để các trường đại học chứ không để kéo dài tràn lan tình trạng thừa không ra thừa - thiếu không ra thiếu, kém hiệu quả như hiện nay.

Nếu làm được, đó là một cuộc cách mạng, có lẽ chỉ đứng sau cuộc sáp nhập đơn vị hành chính (tỉnh thành, xã phường) vừa rồi, vừa triệt tiêu được bộ máy cồng kềnh tốn ngân sách, vừa tạo thực chất cho cuộc sống, cho nền giáo dục vốn đã quá lao dốc không phanh.

Tất nhiên việc lớn như vậy phải là chủ trương của nhà nước, chính phủ, chứ mười bộ cũng không làm nổi, nói gì một bộ.

Việc cần làm, nên làm ngay, đừng nâng lên đặt xuống, xin ý kiến ý cò gì nữa.

Giáo dục đại học ở ta khác với hầu hết nước tiên tiến, là nhà nước quản tất tật, bằng cách này cách khác, dù là trường công hay trường tư. Nếu có khác biệt, chỉ ở chuyện chi tiền, ai bỏ tiền ra nuôi trường.

Thứ Ba, 16 tháng 9, 2025

Một khía cạnh khác trong vụ “sổ đỏ Nguyễn Bá Thanh”

Không phải góc nhìn khác mà là khía cạnh khác. Cần rõ như thế để tránh sự hiểu lầm.

Nguyễn Bá Thanh giỏi. Đương nhiên. Trong đội ngũ cán bộ lãnh đạo xứ này mấy chục năm qua, người làm được việc, góp phần làm thay đổi bộ mặt tỉnh/thành là rất hiếm, cực hiếm.

Nửa thế kỷ qua, số tỉnh thành trên cả nước khi thế này lúc thế khác, có lúc lên tới 64, lúc giảm chỉ còn 34 (hiện tại), tỉnh to thì như Nghệ An, Thanh Hóa, Đắc Lắc, nhỏ như Bắc Ninh, Hưng Yên, đều trực thuộc trung ương cả, nhưng chỉ mỗi Đà Nẵng đột phá được, trong đó công rất lớn của Nguyễn Bá Thanh. Phải nói thế cho công bằng. Ông anh ruột tôi sống ở Đà Nẵng gần 40 năm, khi thành phố này còn là đô thị bệ rạc nghèo nàn (thực ra trước 1975 rất hiện đại, văn minh) không ưa gì sự vênh váo của Nguyễn Bá Thanh nhưng đã nhận xét công bằng rằng không có Thanh khó có Đà Nẵng ngày nay.

Hãy xem, Hà Nội là thủ đô, TP.HCM là đô thị lớn nhất nước, Hải Phòng có truyền thống “coi giời bằng vung”, Thanh Hóa rừng vàng biển bạc, Nghệ An đất thang mộc muốn đòi gì cũng được... vậy nhưng cứ chục năm này trôi qua chục năm khác dường như chỉ đi đều bước, hoặc dậm chân tại chỗ, hoặc thụt lùi, hoặc nghèo bền vững, mỗi khi giáp hạt, bão gió thiên tai lại ngửa tay xin chính phủ cấp gạo, nhiều tỉnh nhỏ nghèo thu ngân sách địa phương chỉ đủ hay tay vày lỗ miệng. Nhẽ ra đám đông ấy phải biết ngượng trước Đà Nẵng, khi mình chỉ lầm lũi trong nghèo đói và lẩm bẩm khen người ta “thành phố đáng sống”.
Quá nhiều thế hệ cầm đầu các tỉnh thành, nói thật, do cơ cấu-chỉ định, chỉ là những bụt đất, không giúp gì được nơi họ cai trị, mà còn gây hại. Kể tên các đương sự như Trịnh Văn Chiến, Hoàng Thị Thúy Lan, Lê Đức Thọ, Lê Thanh Hải... có mà cả ngày không hết. Đó là lỗi của bộ máy tuyển chọn cán bộ, có tên Ban Tổ chức trung ương.

Thứ Hai, 15 tháng 9, 2025

Bất chợt người muôn năm cũ (kỳ 2)

Chùa làng tôi - làng Trà Phương, tên chữ Thiên Phúc Tự, nhưng thiên hạ quen gọi là chùa Bà Đanh, chùa Thiên Phúc, giản dị hơn nữa thì chùa Trà. Chùa có từ thời nhà Lý, sau bao biến cải, bãi bể nương dâu, thế thời thay đổi, tới nhà Mạc (thế kỷ 16) được xây lại, do bà Vũ Thị Ngọc Toàn gái làng Trà (nhà Lê phong công chúa; rồi thành hoàng hậu, thái hậu, thái hoàng thái hậu nhà Mạc) hưng công, quyên góp; khi Trịnh Tùng diệt Mạc, chùa bị phá tanh bành; đầu thế kỷ 20 thời nhà Nguyễn được đại trùng tu, do công ơn to lớn của bà Ngô Thị Dĩnh cũng gái làng Trà, vợ ông người Pháp làm Giám đốc Đài thiên văn Phù Liễn.
 
Hồi chống Pháp, chùa Trà là cơ sở kháng chiến, che giấu cán bộ, nhưng khi hòa bình thì lại bị “người ta” ném vào vòng tục lụy, sư cụ Khánh (tôi khi ấy mới nứt mắt, nên không biết pháp danh cụ là gì) bị vu oan, bức bách, làm khổ làm sở, chịu không nổi phải tự tử. Nay trong vườn chùa, khu mộ tháp vẫn còn mộ cụ, thoảng hương hoa đại. Chùa xứ này cũng như người, số phận thật long đong, mưa dập sóng vùi, trầm luân khổ ải.

Chủ Nhật, 14 tháng 9, 2025

Xứ Thanh

Ông hàng xóm nhà tôi vừa bảo xứ Thanh (tức tỉnh Thanh Hóa) đang nóng như Nepal, tất nhiên nóng theo kiểu khác, nhưng vẫn là nóng.

Nói gì thì nói, đất này, biết bao vùng đất, cứ nơi nào được gắn nhãn mác có chữ/tiếng "xứ" ở đầu là nơi ấy không phải dạng vừa. Xứ Thanh, xứ Nghệ, xứ Lạng, xứ Quảng, xứ Huế... Chả ai gọi/nói/viết xứ Hưng Yên, xứ Phòng, xứ Tây Ninh, xứ An Giang bao giờ; dù Phòng rất gấu, không tin cứ hỏi ông Trần Lưu Quang vừa trị nhậm nơi này.

Đành rằng "xứ" chỉ là danh từ chung cho vùng đất, khi gắn với danh từ riêng nào đó tạo nên địa danh nhưng chỗ nào được phong "xứ" kể ra cũng vênh vang. Xứ Thanh, xứ Nghệ, xứ Quảng là tam đầu xứ, đứng hàng đầu trong các xứ. Kinh kỳ, thủ đô như Hà Nội cũng chẳng là gì so với xứ.

Hôm qua tôi thấy chị đẹp Võ Hồng Thu nhắc lại câu của lão gia Hoàng Ngọc Hiến, rằng người xứ Nghệ thứ gì cũng biết, chỉ mỗn không biết hạnh phúc. Cụ Hiến nói đúng. Còn xứ Thanh thế nào, không nghe cụ í nói, nhận xét gì cả, đơn giản cụ là người Nghệ Tĩnh chứ không phải Thanh.

Thứ Bảy, 13 tháng 9, 2025

Vụ tiền quà Tết độc lập

Nhân kỷ niệm 80 năm cách mạng tháng 8 và quốc khánh 2.9, nhà nước tặng quà cho mỗi công dân Việt Nam 100.000 đồng. Ai cũng có, không phân biệt đối xử. Số tiền ấy không nhiều nhưng cộng cả nước lên tới gần 11.000 tỉ đồng lại thành lớn, quá lớn. Điều đáng nói, lần đầu tiên trong chế độ này, tất cả dân chúng đều được tặng quà, bằng nhau. Tôi sống trong chế độ đã hơn 70 năm, nói như Xuân Diệu "Tôi lớn trong lòng chế độ ta", chứng kiến hết cả, đảm bảo chắc chắn về nhận xét ấy.

Tin vui bùng ra hôm trước, vài ba ngày sau lại xôn xao chuyện không nhận được tiền, khó truy cập VNeID, chẳng biết phải làm sao để có quà trước ngày lễ 2.9. Thủ tướng cũng phải lên tiếng chỉ đạo.

Rốt cuộc, đúng là có tiền, 100 nghìn cho mỗi người, chứ không phải tin đồn. Nhiều ít không thành vấn đề, bao nhiêu cũng quý, nhất là với dân nghèo, mà dân ta đa số còn nghèo. Đây là điểm son cho chính phủ.

Một quyết định đúng đắn nhưng lại rất trục trặc. Nhẽ ra khi thông tin bị xì trên mạng, nhà chức việc ngay lập tức phải lên tiếng, thừa nhận luôn. Làm vậy vừa được dân hoan hô, ca ngợi, vừa dẹp được những đồn đoán, nghi ngờ, thậm chí chê bai, lời ra tiếng vào. Đến khổ, làm điều tốt mà cũng rụt rè, run sợ. Báo điện tử của VOV còn khẳng định đó là tin đồn thất thiệt, do các thế lực thù địch tung ra gây mất an ninh trật tự. Đến khổ, sáng lên giọng, chiều lại phải đính chính.

Thứ Sáu, 12 tháng 9, 2025

Tiếng Việt thời tang thương

Con người và con vật đều có ngôn ngữ, nhưng người hơn con vật ở chỗ có chữ viết/văn tự. Trong lịch sử tiến hóa, phát triển, ngôn ngữ/chữ viết của con người ngày càng hoàn thiện, được xem như sản phẩm tuyệt vời bậc nhất mà con người tạo ra. Có thể ví nó ngang với lửa, đưa loài người từ mông muội tới văn minh, văn hóa.

Gần như mỗi dân tộc, mỗi quốc gia đều có ngôn ngữ riêng. Riêng ấy của người Việt, nước Việt là tiếng Việt. Tiếng Việt (tiếng nói và chữ viết) là quốc bảo. Nhà văn hóa lớn Phạm Quỳnh rất chính xác khi nhận định “Tiếng ta còn, nước ta còn”. Ông Phạm Văn Đồng khi là thủ tướng của chính quyền miền Bắc tha thiết kêu gọi “hãy giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt”.

Khi tôi bắt đầu đi học, làm quen với chữ nghĩa tiếng Việt, hình như giời xui đất khiến, tôi ngày càng say mê ngôn ngữ nước mình, rồi cả đời cứ theo đuổi đến bây giờ. Thấy người ta làm hỏng tiếng Việt là không chịu được, cứ phải nói ra. Có không ít người chê tôi, sao đời đẹp thế mà không ca ngợi, chỉ nhìn bằng con mắt u ám, chỉ thấy những xấu dở. Họ không hiểu rằng, chỉ ra những xấu dở cũng là cách xây dựng, đóng góp để cuộc sống tốt đẹp hơn. Đó cũng là cách tích cực.