Nguyễn Bá Thanh giỏi. Đương nhiên. Trong đội ngũ cán bộ lãnh đạo xứ này mấy chục năm qua, người làm được việc, góp phần làm thay đổi bộ mặt tỉnh/thành là rất hiếm, cực hiếm.
Nửa thế kỷ qua, số tỉnh thành trên cả nước khi thế này lúc thế khác, có lúc lên tới 64, lúc giảm chỉ còn 34 (hiện tại), tỉnh to thì như Nghệ An, Thanh Hóa, Đắc Lắc, nhỏ như Bắc Ninh, Hưng Yên, đều trực thuộc trung ương cả, nhưng chỉ mỗi Đà Nẵng đột phá được, trong đó công rất lớn của Nguyễn Bá Thanh. Phải nói thế cho công bằng. Ông anh ruột tôi sống ở Đà Nẵng gần 40 năm, khi thành phố này còn là đô thị bệ rạc nghèo nàn (thực ra trước 1975 rất hiện đại, văn minh) không ưa gì sự vênh váo của Nguyễn Bá Thanh nhưng đã nhận xét công bằng rằng không có Thanh khó có Đà Nẵng ngày nay.
Hãy xem, Hà Nội là thủ đô, TP.HCM là đô thị lớn nhất nước, Hải Phòng có truyền thống “coi giời bằng vung”, Thanh Hóa rừng vàng biển bạc, Nghệ An đất thang mộc muốn đòi gì cũng được... vậy nhưng cứ chục năm này trôi qua chục năm khác dường như chỉ đi đều bước, hoặc dậm chân tại chỗ, hoặc thụt lùi, hoặc nghèo bền vững, mỗi khi giáp hạt, bão gió thiên tai lại ngửa tay xin chính phủ cấp gạo, nhiều tỉnh nhỏ nghèo thu ngân sách địa phương chỉ đủ hay tay vày lỗ miệng. Nhẽ ra đám đông ấy phải biết ngượng trước Đà Nẵng, khi mình chỉ lầm lũi trong nghèo đói và lẩm bẩm khen người ta “thành phố đáng sống”.
Quá nhiều thế hệ cầm đầu các tỉnh thành, nói thật, do cơ cấu-chỉ định, chỉ là những bụt đất, không giúp gì được nơi họ cai trị, mà còn gây hại. Kể tên các đương sự như Trịnh Văn Chiến, Hoàng Thị Thúy Lan, Lê Đức Thọ, Lê Thanh Hải... có mà cả ngày không hết. Đó là lỗi của bộ máy tuyển chọn cán bộ, có tên Ban Tổ chức trung ương.